Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 516. Kết hôn 5

Chương 516. Kết hôn 5
Chương 516: Kết hôn 5
Đón tân nương vào cửa, bọn nhỏ đã đổi bài khác rồi tiếp tục bắt đầu hát.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy Lâm Châu chỉ huy mọi người nữa, Nữu Tể còn có Lâm Tiểu Muội và mấy đứa nhỏ chưa đến 10 tuổi hoặc nhỏ hơn đều tụ họp cùng nhau, phải tới hơn 20 đứa. Bọn nhỏ hát xong lại bắt đầu biểu diễn nhảy múa, tuy rằng tay chân vụng về nhưng lại làm mấy người khách này cười ầm ĩ.
Giống như mấy người nhóm của phó trấn Du, bọn họ đều là lần đầu tiên tham gia hôn lễ thế này ở dưới nông thôn nhưng lần này cũng thật sự đã mở rộng tầm mắt.
Đám nhóc biểu diễn cùng tay cùng chân nhưng mà biểu diễn tốt hay không có quan trọng không?
Chẳng hề quan trọng.
Có thể làm người ta vui vẻ là quan trọng nhất!
Mà Từ Toa vừa bước vào phòng cũng nằm bò lên cửa sổ nhìn ra sân, vui đến mức cười khanh khách. Giang Phong sáp lại bên cạnh cô hỏi:
“Thú vị nhỉ?”
Từ Toa gật đầu thật mạnh nói: “Thú vị vô cùng.”
Cô thích náo nhiệt như thế này, nếu như chỉ có vài người thì cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất cô đơn. Tuy rằng cô ít nhiều gì cũng có tật chung của người hiện đại là khá sợ hãi xã hội, nhưng chắc là ở thời đại này căn bản không có trò giải trí dư thừa nào, vừa không có điện thoại không có IPAD vừa chẳng có máy tính, máy nhảy, khu vui chơi, trung tâm thương mại điện tử đều không có, vì vậy dần dần cái tật xấu cảm thấy sợ hãi xã hội trái lại cũng không còn.
Ngược lại, cực kỳ thích không khí náo nhiệt tưng bừng.
Cô theo dõi bọn nhỏ biểu diễn rồi cũng quên béng luôn tân lang quan trọng nhất hôm nay. Chẳng qua là Giang Phong cũng không để ý, anh ôm vai Từ Toa, hai người nằm bò trên khung cửa sổ xem nháo nhiệt.
Người làm hỉ nương cũng không biết nói gì.
[Nguyên gốc – “喜娘” – là người phụ nữ am hiểu quy trình và nghi thức liên quan trong đám cưới ngày xưa ở Trung Quốc. Tháp tùng, chăm sóc cô dâu và hỗ trợ tổ chức hôn lễ.]
Bà ta nhắc nhở hai người: “Mau đến ăn một miếng chè trôi nước đi nào!”
Giang Phong và Từ Toa nhìn nhau rồi cười một tiếng.
Hai người vội vàng di chuyển đến bên mép giường lò, Giang Phong múc một viên chè trôi nước chuyển cho Từ Toa, Từ Toa ăn một miếng, đuôi mắt cong cong lên nói:
“Ngọt lắm.”
Cô lại nhận lấy cái muôi đút cho Giang Phong, nói: “Nào, ngon không?”
Giang Phong: “Ngon.”
Anh cũng tươi cười nói: “Ngọt cực kỳ.”
“Tương lai cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ sẽ ngọt như mật.” Hỉ nương nói lớn, mỉm cười:
“Ngọt như mật, hơn cả mật luôn!”
Giang Phong cười nắm tay Từ Toa nói: “Sau này, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Từ Toa chớp đôi mắt to hỏi: “Cố gắng?”
Giang Phong cười: “Cố gắng, để hai bên vui vẻ, để gia đình hạnh phúc, để chúng ta đều tốt.”
Từ Toa nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Giang Phong, “ừm” mạnh một tiếng, hỉ nương bị hai người họ chọc cười, thời đại này, hôn sự đều vô cùng đơn giản, một số người kết hôn còn chưa quen nữa là, ở đâu mà có chuyện mạnh dạn như thế này, bà ta cũng cảm thấy tâm trạng tốt theo.
“Vợ chồng son này đúng là một đôi do trời đất tác hợp, nhưng mà bây giờ tân lang phải ra ngoài tiếp đãi khách khứa rồi.”
Giang Phong cuối đầu nhìn Từ Toa, động cũng không động.
Hỉ nương nhìn thấy càng vui vẻ, người vây xem ở cửa cũng thấy vui vẻ hơn, hỉ nương nhắc Giang Phong:
“Tân lang à, tân nương này cũng chạy không nổi đâu, cậu không thể bỏ mặc khách khứa chứ?”
Cuối cùng lúc này Giang Phong mới buông tay, anh mỉm cười: “Anh ra ngoài trước nhé.”
Từ Toa gật đầu: “Ừ.”
Cô xua tay nhỏ nói: “Đi đi, đi đi.”
Giang Phong vừa ra ngoài Hoàng Diệu Thường đã xì xầm với Từ Toa: “Hai người cũng thật đúng là dính nhau.”
Từ Toa nhướng mày: “Thế nào, cô ghen tị à? Nếu như cô ghen tị thì đi tìm Thổ Cẩu Tử nhà các cô mà dính nhau đi! Mắc gì ở đây nói chuyện chua thế?”
Bạn xem đi, đây chính là một người mồm miệng lanh lợi.
Cho dù là kết hôn, cô cũng không bớt nói một câu nào.
Chẳng qua Hoàng Diệu Thường cũng chẳng để ý, bọn họ đều quen kiểu đấu võ mồm với nhau như này rồi, hai người này không cắn nhau sẽ không nói chuyện được.
Hoàng Diệu Thường: “Tôi ghen tị cái gì chứ? Thổ Cẩu Tử nhà tôi đối xử với tôi tốt lắm, chúng tôi về nhà dính nhau. Dù sao các người cũng không biết.”
Hình như kết hôn rồi thì nói chuyện cũng to gan lên nhiều.
Mọi người đều nhao nhao kêu gào, mấy cô gái độc thân đến xem náo nhiệt cũng đỏ mặt, phó trấn Du dẫn con dâu thứ ba qua, Từ Toa cười hì hì:
“Dì Du, chị ba.”
Phó trấn Du đánh giá một chút căn phòng này, khắp nơi đều được bày biện không tồi, có thể thấy đã dụng tâm vào làm, bà ấy gật đầu nói:
“Cái con bé này, cháu là một cô gái có phúc đấy, cuộc sống sau này sẽ tốt lắm. Có điều tuy rằng người ta đều nói gả chồng là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ nhưng dì Du phải nói cho cháu biết, bất kể lúc nào dì Du đều đứng bên cháu.”
Từ Toa hiểu ý của phó trấn Du, cô nói: “Cháu hiểu.”
Tuy rằng ai cũng biết nói mấy lời như vậy vào ngày thế này không tốt, nhưng mà có người luôn đứng ở phía sau chống đỡ cho mình, luôn làm người ta tràn đầy sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận