Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 732. Cuộc sống bận rộn 2

Chương 732. Cuộc sống bận rộn 2
Chương 732: Cuộc sống bận rộn 2
Lời này tuyệt đối cũng không phải lời nói suông, mà là mọi người cùng nhau hợp tác trong nhiều năm như vậy, đều phấn đấu ra kinh nghiệm. Mấy người bọn họ đều là tốp công nhân đầu tiên của Thủy Mộc, đến bây giờ chưa có người nào rời cương vị công tác, lại càng được chứng kiến cách làm việc của giám đốc Từ và giám đốc Giang.
Kiên nhẫn, quả quyết và có tầm nhìn xa trông rộng.
Đây là quan điểm cùng chung của bọn họ.
Có lẽ có rất nhiều kế hoạch, mới đầu bọn họ không hiểu, nhưng thực tế đã nói cho bọn họ biết, bọn họ làm rất đúng. Chính vì vậy, bọn họ đều có một loại tin tưởng sâu sắc vào vợ chồng Từ Toa.
Đã gần ba năm cùng nhau làm việc và xây dựng.
“Mọi người làm việc cho tốt, Đào Ngọc, văn phòng xưởng các cô làm một bản kế hoạch, cuối năm tổ chức cho mọi người đi du lịch một lần.”
Mọi người đều ngây người, Từ Toa cười hỏi: “Các bạn đều là người phương nam hết nhỉ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, bởi vì lúc đầu khi Từ Toa mở xưởng, cũng không giống như bây giờ có rất nhiều người ùa vào Thâm Quyến như vậy, cho nên gần như tốp tuyển dụng đầu tiên qua đây, trên cơ bản đều là người bản địa. Mà mấy cán bộ cấp cao đều là ở bên này ngay từ đầu, hiển nhiên đúng thực đều là người bản địa.
Cho dù không tính là người bản địa, cũng là ở gần đây, đều là người phương Nam không sai.
Từ Toa: “Vậy đi tới thủ đô ngắm tuyết được không?”
Mọi người lại càng khiếp sợ không nói nên lời.
Từ Toa bật cười: “Sao thế? Sao chẳng ai nói gì hết vậy?”
Vẫn là Đào Ngọc chủ động mở miệng: “Chúng, chúng, chúng, chúng ta sẽ đi tới thủ đô du lịch sao?”
Thời đại này, không có người nào không hướng về thủ đô, không hướng về quảng trường Thiên An Môn hết.
Từ Toa cười đáp: “Đúng vậy, công ty chúng ta kiếm được tiền, cũng phải có phúc lợi và đãi ngộ tốt chứ? Cơ mà, cũng không thể tất cả mọi người đều đi hết, mà phải phân ra hai tốp, bằng không công việc phải làm sao? Làm gì cũng không thể chậm trễ công việc ở nhà xưởng được.”
“Cái này đúng, cái này đúng.”
Từ Toa: “Mấy trưởng phòng các bạn chia thành hai tốp đi, bên văn phòng dựa theo hiệu suất công việc, mỗi một bộ phận được năm suất, sẽ do trưởng phòng các bạn quyết định. Ngoài ra phân xưởng…” Từ Toa nhìn về phía chị cả Vương, cô ta là chủ nhiệm phân xưởng.
Từ Toa nghĩ ngợi: “Ba chủ nhiệm phụ trách các cô đều có tư cách. Ngoài ra mỗi một chủ nhiệm phân xưởng và các phân xưởng đều tham gia, thêm nữa chính là các chiến sĩ thi đua trong xưởng được bình chọn vào năm ngoái đều sẽ tham gia. Đào Ngọc, chị xử lý những việc này đi.”
Người phụ trách phân xưởng ở nhà xưởng của đám người Từ Toa là chị cả Vương, bên dưới cô ta có hai trợ thủ hỗ trợ công việc, dưới nữa chính là mười phân xưởng, mỗi phân xưởng khoảng chừng tám trăm người, lại chia thành mười tổ.
Chính bởi vì phân xưởng chu đáp, phụ trách tốt công việc của mình, cho nên phân xưởng mới không xảy ra sơ suất.
Bọn họ làm xưởng lớn mười nghìn người, tuy rằng không phải xí nghiệp nhà nước, nhưng mỗi năm cũng sẽ bình chọn năm mươi chiến sĩ thi đua, tuy rằng danh sách rất ít, nhưng phần thưởng thật sự rất nhiều, cuối năm gạo và dầu không nói, còn có mấy thứ như cá, thịt, phích nước nóng, cốc chén.
Cho nên mỗi năm, mọi người cũng đều rất cố gắng cạnh tranh.
Đào Ngọc: “Được.”
Từ Toa nhìn về phía cô ta: “Văn phòng xưởng các chị thêm tám suất.”
Đào Ngọc lại trừng to mắt.
Từ Toa: “Cho dù là phân thành hai tổ đi, nhưng phỏng chừng cũng phải bốn năm mươi người một tốp, mọi người đều là lần đầu tiên ra ngoài, khó tránh khỏi không quen. Bên văn phòng xưởng các chị sắp xếp bốn người phụ trách hậu cần. Chúng ta cũng không thể để một người lo hết mọi chuyện được, tám người, chia thành hai tổ đi, một tốp bốn người.”
“Vẫn là cô nghĩ chu toàn.”
Tuy rằng nói là hậu cần, nhưng có thể có chuyện gì được chứ, cho dù là làm một chút chuyện, tin rằng mọi người chắc chắn cũng muốn tham gia. Dù sao, đây cũng chính là chuyến du lịch do công ty trả chi phí.
Đào Ngọc vô cùng hưng phấn: “Cô yên tâm, hoạt động lần này, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không kéo chân.”
Từ Toa: “Ồ đúng, nhưng chuyện này trước đừng nói ra ngoài, tránh cho tâm trạng của mọi người quá kích động. Các chị phải nói rõ với mọi người, không được chọn cũng đừng nản lòng, vẫn còn năm sau nữa. Sau này năm nào chúng ta cũng có hoạt động này.”
“Hả, chuyện này…”
Cô vừa cười vừa bảo: “Vậy tan họp đi.”
Rất nhanh cuộc họp đã kết thúc, mấy người nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp, Đào Ngọc vui vẻ, còn những người khác thì không vui sao?
Cũng rất vui như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận