Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 497. Tiền riêng 1

Chương 497. Tiền riêng 1
Chương 497: Tiền riêng 1
Giang Phong tiếp tục nói: “Với cả bà ngoại à, bà nhìn xem tay của Từ Toa nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, nếu như cả ngày dính đầy dầu muối tương dấm, vậy thì sẽ trở nên thô ráp.”
Bà Từ: “…”
Giang Phong vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Người xưa nói trên đời này không có ai là hoàn mỹ, Từ Toa đã rất tốt đẹp rồi, không cần phải học nấu cơm.”
Bà Từ: “…”
Vốn dĩ bà ấy cho rằng, Từ Toa không biết nấu ăn là do bà chiều hư cô, nhưng mà lúc này sao bà ấy lại cảm thấy, ít nhất cũng có một nửa công của Giang Phong nhỉ.
Xem thằng nhóc này nói cái gì đây này !
Chậc!
Bà Từ quay sang nhìn Từ Toa: “Cháu có muốn học không?”
Từ Toa thập phần thành khẩn: “Cháu không thích.”
Bà Từ còn chưa nói gì, Giang Phong lập tức đáp: “Vậy thì không cần học, mấy chuyện nhỏ này căn bản không quan trọng. Ai làm mà chả được? Lại nói vốn dĩ anh nấu ngon hơn em.”
Bà Từ: “…”
Bà ấy cho rằng, chính mình thật sự là có chút không hiểu Giang Phong. Đứa bé này làm người làm việc, không khỏi quá không giống người bình thường đi? Đàn ông trong nhà không phải như vậy. Trong thôn rất nhiều đàn ông còn oang oang nói quân tử xa nhà bếp đâu!
Đây là việc của phụ nữ.
Nhưng mà Giang Phong không những làm, mà còn làm rất sung sướng.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, anh cho rằng không phải cứ là phụ nữ thì nhất định phải biết nấu cơm.
Bà Từ: Thật là một chàng trai mê người mà.
Có điều, bà Từ cũng không đến nỗi bắt buộc cháu gái mình phải làm việc nhà thế này thế nọ, bà ấy nói: “Thôi kệ hai đứa. Nếu các cháu đều cảm thấy ổn. Vậy thì không học nữa. Về sau nếu Giang Phong không ở nhà, Toa Toa sang bên này ăn cơm, bà ngoại nấu cho cháu.”
Từ Sơn cũng nhanh nhảu nói: “Vợ con cũng có thể nấu, vợ con chắc chắn rất thích nấu cơm cho Từ Toa.”
Bà Từ cảm thấy hôm nay số lần câm nín thật là nhiều, bà ấy trợn mắt, không hề nể nang nói huỵch toẹt ra: “Cổ Đại Mai đó là hiểu được Từ Toa căn bản sẽ không biết nấu, để nó động tay vào có mà nhịn đói.”
Từ Sơn cũng không phản bác, cười hắc hắc nói: “Chuyện này cũng không có gì là xấu, cho dù Toa Toa kết hôn, sau này không muốn làm việc nhà, cháu cứ tìm mợ cháu! Mợ chắc chắn đồng ý.”
Từ Toa vui vẻ đáp: “Được ạ!”
Thực lòng cô cũng rất buồn phiền về chuyện nếu sau khi kết hôn, có phải sẽ không còn ai giặt quần áo với dọn dẹp nhà cửa cho cô rồi.
Bây giờ nếu cậu đã đồng ý, Từ Toa lập tức cảm thấy, không còn gì hơn nữa.
Bây giờ cô thực sự rất hâm mộ đến lúc cải cách mở cửa, có đôi khi cô giúp việc và những đồ điện gia dụng tiện lợi, thật là công cụ giải phóng đôi tay khiến người ta phải vui mừng.
Tuy rằng nhà Từ Toa không phải hạng phú quý giàu có gì, nhưng cũng thuộc dạng trung đẳng, không phải nghèo đến nỗi không có gì ăn, đừng thấy nhà họ còn ở nhà cấp bốn, đừng thấy cô và bà ngoại cô như vậy, nhưng mà hai người còn biết dùng máy quét rác và máy hút bụi đâu.
Quá là tiện lợi mà.
Từ Toa cười hì hì: “Cậu ơi, nếu mợ đồng ý, đến lúc đó nhờ mợ lại đây giúp chúng cháu làm việc nhà, cháu tuyệt đối không để mợ phải thiệt.”
Từ Sơn gật đầu, cười tươi hớn hở: “Nếu vậy thì có mà mợ chả sướng rơn lên, mợ cháu keo kiệt lại thích tiền, cháu hiểu đấy.”
Chỉ cần nhắc đến tiền, là Cổ Đại Mai có thể phát ra sự mạnh mẽ hăng hái và lòng nhiệt tình hăng say siêu nhiên.
Mấy năm nay, cô ta dựa vào việc giúp Từ Toa dọn dẹp, thật đúng là tích cóp được không ít thứ tốt. Mùa thu năm trước em gái thứ hai của Cổ Đại Mai xuất giá, người làm chị như cô ta còn tặng một cái khăn quàng cổ đỏ thẫm đấy! Việc này khiến không ít người phải trầm trồ.
Chỉ bằng một chiếc khăn quàng cổ này, mà khiến cho cả nhà chồng cô dâu hoàn toàn không dám xem thường.
Ngay cả Cổ Nhị Mai cũng không ngờ rằng chị cả nhà mình thường ngày keo kiệt như vậy thế mà lại có thể tặng cho cô ta thứ quý giá như vậy, khiến cô ta kích động đến mất ngủ, đầu xuân còn gửi cho nhà họ thỏ hoang nữa.
Từ Sơn ngẫm nghĩ nói: “Cậu mợ mấy năm nay, đúng là tích cóp được không thiếu.”
Từ Toa nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu mình, thì phì cười, nói: “Vậy cậu mợ tích cóp được bao nhiêu rồi?”
Từ Sơn yên lặng liếc Bà Từ một cái, bà Từ lườm nguýt: “Mày nghĩ mẹ muốn biết à! Tao mới mặc kệ mấy cái chuyện vớ vẩn của chúng mày.”
Từ Sơn cười hắc hắc xoa đầu: “Đại Mai không cho con nói cho người ngoài…” Không đợi người khác nói gì, anh ta lại nói: “Nhưng mà mọi người cũng không phải người ngoài, con cũng không giấu. Bọn con tích cóp được 110 tệ!”
Nói ra việc này, anh ta phá lệ kiêu căng!
Trong thôn có nhà nào chưa ở riêng mà có thể tích cóp được 110 tệ!
Đều là do vợ anh ta tiết kiệm, Từ Toa trợ cấp, cộng thêm mẹ anh ta không trừ tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận