Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 277. Nhận hàng

Chương 277. Nhận hàng
Chương 277: Nhận hàng
Phó trấn Du đến và đi đều vội vàng, thế nhưng cũng đủ cho đại đội trưởng lộ ra nụ cười kỳ quái với Từ Toa.
“Cháu nghỉ ngơi đi, cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe rồi thì quay lại, đại đội không có chuyện gì đâu.” Đại đội trưởng: “Nếu có chuyện gì cháu cứ gọi chú.”
Từ Toa: “Sao? À, được ạ!”
Đột nhiên đại đội trưởng trở nên thấu tình đạt lý như vậy, quả nhiên là một người mê làm quan mà!
Một người đàn ông như đại đội trưởng cũng không tiện ở lại nhà họ Từ lâu, sau khi dặn dò qua Từ Toa thì về ban quản lý đại đội.
Thật ra đại đội trưởng cũng rất bận đấy, ai bảo công việc trong thôn nhiều như vậy. Cho dù trận động đất nhỏ đã qua, nhưng lại có năm sáu cái nhà bị sập, còn phải sửa chữa lại nữa, thanh niên trai tráng trong thôn đều đi hỗ trợ hết.
Cho dù thế nào, trước tiên vẫn phải dựng nhà lên cái đã.
Đại đội trưởng đi rồi, Từ Toa đóng cửa lại.
Tối hôm qua Từ Toa ngủ không ngon, bây giờ cô phải đi ngủ trưa, cô ôm Tiểu Nữu Tể, hai người ngủ đến quên trời quên đất.
Mà lúc này, ở quân đội cách xa ngàn dặm, Từ Hồng Vĩ đang bấm điện thoại, tay kia của ông không ngừng gõ lên mặt bàn, cả người đều hiện lên sự lo lắng. Khó khăn lắm điện thoại mới được kết nối, đầu kia truyền đến giọng thở hổn hển: “Chào ngài, vì nhân dân phục vụ, cho hỏi ngài là ai?”
Từ Hồng Vĩ nghe được giọng nói thì đáp: “Chị Du, tôi là Từ Hồng Vĩ.”
Phó trấn Du không ngờ người gọi cho bà ấy lại là Từ Hồng Vĩ, bà ấy sửng sốt một chút rồi trở lại bình thường, hỏi: “À, Tiểu Từ à..., cậu gọi tới đây là vì chuyện động đất sao?”
Từ Hồng Vĩ: “Đúng thế, tôi nghe nói chỗ mọi người xảy ra động đất, không biết tình huống sao rồi?”
Phó trấn Du đảo mắt, trong lòng tự nhủ sao ông không hỏi thẳng tình hình của bà Từ và Từ Toa là được rồi?
“Động đất ở đây không nghiêm trọng, không có người chết nhưng có vài người bị thương. Từ Toa bị thương, bị trật mắt cá chân với bong gân chỗ cổ tay.”
“Cái gì! Có nặng lắm không? Nhập viện chưa? Trạm xá...”
Phó trấn Du: “Cậu nghe tôi nói cho xong đã, hôm qua cậu hỏi chị thì chị không biết thật, nhưng cũng trùng hợp sáng nay chị mới qua thăm con bé. Chị thấy tinh thần nó rất tốt, nói là vết thương nhỏ không nghiêm trọng, có lẽ không nghiêm trọng thật. Chỗ trạm xá chị biết, trên cơ bản bị thương đều sẽ chữa. Có thể để cho nó về nghỉ ngơi thì chứng tỏ vết thương rất nhẹ. Người nhà họ Từ đều không sao, đúng lúc Từ Toa lên núi, lúc xuống núi thì bị trật thôi.”
Phó trấn Du giải thích vô cùng kỹ càng khiến cho Từ Hồng Vĩ thở phào nhẹ nhõm, ông nói: “Cám ơn chị, chị Du.”
Phó trấn Du: “Không cần cảm ơn, cậu cũng không xem xem quan hệ giữa chị và Từ Tú cũng không tệ mà.”
“Vậy cũng phải cảm ơn chị, chị Du, chỗ tôi chỉ sợ vẫn chưa thể về, Từ Toa...”
Phó trấn Du: “Chị sẽ cố gắng giúp đỡ, cậu đừng lo. Không ai dám bắt nạt Từ Toa đâu.”
Vợ chồng phó trấn Du bên đó cũng coi như là người nhiệt tình, bà ấy nói như vậy, Từ Hồng Vĩ cũng yên tâm hơn, ông lại nói thêm mấy tiếng cảm ơn, phó trấn Du: “Không có gì nữa thì chị cúp máy đây, chỗ chị còn nhiều việc lắm.”
Một đống công việc, ông ta gọi đến cứ bị máy bận!
Thật sự là làm phiền người ta rồi!
Từ Hồng Vĩ: “Vâng.”
Chút đạo lý này, ông cũng hiểu.
Từ Hồng Vĩ cúp điện thoại, thở dài một hơi, Từ Toa bị thương!
Tuy phó trấn Du nói có lẽ không nghiêm trọng, nhưng người làm ba mà, tóm lại vẫn không thể yên tâm được. Nhưng tạm thời bây giờ không xin nghỉ được, trong lòng Từ Hồng Vĩ khó chịu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Lão Từ, ông đang làm gì vậy? Ông có một gói hàng kìa, ông đến phòng nhận - gửi đồ đi.”
Từ Hồng Vĩ nghi hoặc: “Gói hàng?”
Có lẽ không đến mức có người nào đó lại gửi đồ qua bưu điện cho ông vào lúc này chứ?
Cũng chẳng phải không có ai gửi đồ cho ông, mấy năm nay, bà Từ đều sẽ gửi cho họ một ít đồ gì đó, nhưng cơ bản thì đều là sau mùa thu hoạch, nhận được trước khi trời trở lạnh. Dù sao thì sau mùa thu hoạch mới thật sự là lúc mọi người rảnh.
Gửi lúc này thì không hợp lý.
Hơn nữa năm nay Từ Tú đã mất, Từ Toa lại quay về, Từ Hồng Vĩ cảm thấy có lẽ mẹ ông sẽ không có thời gian gửi đồ cho ông chứ?
Ôm trong lòng một chút nghi hoặc, Từ Hồng Vĩ đi vào phòng nhận - gửi đồ: “Tôi lấy gói hàng của tôi...”
Ông nhìn qua chỗ người gửi hàng...Từ Toa.
Vậy mà lại là Từ Toa gửi, trong nháy mắt, ông bị giật mình, nhưng ngay lập tức lại trở về bình thường, không để cho người ta thấy có gì không đúng. Tuy Từ Toa gửi qua bưu điện một gói lớn hai gói nhỏ. Nhưng thật sự cái “nhỏ” cũng rất lớn.
Từ Hồng Vĩ khiêng gói hàng trở về, đón nhận sự chú ý của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận