Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 456. Không đáng

Chương 456. Không đáng
Chương 456: Không đáng
Cô nhướng mày với anh, tầm nhìn liếc đến nhà mẹ đẻ của Hồ Hạnh Hoa. Nhà mẹ đẻ của Hồ Hạnh Hoa ai nấy cũng mang sắc mặt không tốt cho lắm, ba mẹ cô ta có hơi mỉm cười, nhưng phần lớn là cười vui vẻ gương gạo, về phần chị dâu của Hồ Hạnh Hoa, sắc mặt cũng đã sắp đen thành đít nồi.
Cũng không chỉ Từ Toa nhìn thấy mà những người khác ở trong thôn, ít nhiều cũng nhìn ra được, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, khỏi cần nói chuyện cũng có thể tự biên tự diễn ra một vở tuồng.
Nhưng, buổi hôn lễ này của Hồ Hạnh Hoa, cũng mang đến cho rất nhiều người ở trong thôn không ít phiền phức, ai kêu hình thức kết hôn này của cô ta quá cao chứ. Đến mức các cô gái khác kết hôn đều chỉ hận không thể có một cái váy đỏ như vậy. Nếu như không có, lại khó tránh khỏi sẽ xảy ra một vài hành vi dơ bẩn.
Mỗi khi đến lúc này, những bà mẹ ở trong thôn này đều muốn mắng Hồ Hạnh Hoa không biết làm người. Bản thân cô ta lấy chồng thì lấy đi, vậy mà còn làm liên lụy đến nhà người khác, không phải rất đáng ghét hay sao?
Nhưng đây đều là nói sau này, cùng với Hồ Hạnh Hoa ngồi lên yên sau xe đạp, xe đạp đạp ra khỏi thôn, Từ Toa nhìn bóng lưng của Hồ Hạnh Hoa, cảm giác sâu sắc mùa xuân của cô sắp tới rồi!
Thật đó, mùa xuân của cô!
Bởi vì biết Hồ Hạnh Hoa là người sống lại, khiến cho Từ Toa có rất nhiều thứ đều không dám lấy ra, chỉ sợ có sự sai sót gì đó, bị phát hiện ra không thích hợp, nhưng Hồ Hạnh Hoa đã kết hôn rời đi rồi. Với sự hiểu biết của cô về cô ta, sợ là nửa năm một năm cô ta cũng không về lấy một lần.
Như vậy, cô hiển nhiên có thể chuyển ra ngoài một vài thứ thuận lợi cho nhà mình dùng càng thêm thoải mái hơn.
Ồ đúng! Nghĩ một chút, sao có thể không khiến người vui vẻ được chứ!
Cho nên Từ Toa rất hưng phấn. Cô vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có người không vui, giống như Bạch Liên Hoa kia đố kỵ đến méo miệng, môi của cô ta bị cắn đến bật máu, có đôi khi con người chính là như vậy, Từ Toa vẫn luôn thể hiện ra mình có điều kiện rất tốt, rất có tiền, tuy rằng rất khiến người khác ghen tỵ, nhưng mọi người đã quen rồi, cũng chỉ cảm thất hình như nên là như thế. Cũng chẳng ai cảm thấy rất đột ngột.
Nhưng Hồ Hạnh Hoa, một người giống như bao người khác đột nhiên thay đổi, bay lên đầu cành làm phượng hoàng, khiến rất nhiều người chịu không nổi.
Quan trọng nhất chính là Bạch Liên Hoa.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của đám người Hồ Hạnh Hoa, mang theo vài phần run rẩy.
Từ Toa vô tình nhìn thấy, đẩy Giang Phong, hỏi: “Đây là phát điên sao?”
Giang Phong: “Đố kỵ khiến người xấu xí.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, nói: “Anh còn xuất khẩu thành văn nữa.”
Giang Phong: “Anh nói là sự thật.”
Anh lại hỏi: “Nhà em và nhà bọn họ có qua có lại không?”
Từ Toa lắc đầu: “Không.”
Giang Phong: “Anh cũng không, đi, về nhà thôi.”
Từ Toa cười ha ha sóng vai cùng anh: “Giang Phong, em cảm thấy Hồ Hạnh Hoa đi rồi, thật đúng là thoải mái hơn nhiều.”
Giang Phong: “Em rất để ý cô ta.”
Anh trình bày sự thật, Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì cô ta luôn nhìn chằm chằm vào em, em chỉ sợ mình bại lộ, nhưng bây giờ cô ta đi rồi, hiển nhiên em cũng thoải mái hơn.”
Giang Phong dừng bước chân: “Thực ra em có thể nói sớm với anh một chút, anh sẽ giải quyết giúp em.”
Từ Toa mỉm cười, chậm rãi đáp: “Giải quyết thế nào? Giả thần giả quỷ như lúc đối phó với chú hai của Tiểu Lâm Châu sao? Hồ Hạnh Hoa chưa chắc đã tin đâu, không phải một chiêu đối với người nào cũng có tác dụng. Con người Hồ Hạnh Hoa này, đừng thấy chỉ là một cô gái, nhưng lá gan vẫn rất lớn đó! Không giống với đám đàn ông như cậu hai Bạch và cậu hai Lâm bọn họ đâu. Người khác nhau phải dùng cách khác nhau, về mặt bản chất, cô ta có ý chí mạnh hơn họ Lâm và họ Bạch kia.”
Cô biết Giang Phong sẽ đối phó với bọn họ như vậy, dù sao chuyện ma quỷ của cậu hai Bạch đó đã chứng minh giả quỷ thật sự rất hữu dụng đối với con người khá dốt nát ở hiện tại. Xem, còn có tác dụng với cả cậu hai Lâm.
Không nhìn thấy anh ta sợ không dám đi tìm anh em Tiểu Lâm Châu nữa sao?
Giang Phong: “Anh biết khác nhau, cho nên, anh có thể khiến cô ta gặp chút chuyện ngoài ý muốn, thương gân động cốt một trăm ngày. Cô ta ngoan ngoãn ở trong nhà, không phải sẽ không thể ảnh hưởng đến em sao?”
Từ Toa vừa khẽ cười vừa lắc đầu: “Cái đó không cần thiết.”
Cô nắm tay của Giang Phong, nhỏ giọng bảo: “Em không cần anh ra vì loại người đó mà làm bẩn tay mình, không đáng giá chút nào hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận