Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 591. Nhân sâm

Chương 591. Nhân sâm
Chương 591: Nhân sâm
Mấy người đứng ở trong sân nói chuyện như vậy được một lúc, thấy lại có không ít người qua đây lấy hàng. Cũng như thế, cũng có người lấy hàng rời đi, người tới người lui, rất náo nhiệt.
“Giám đốc Từ, thầy Tưởng gọi điện tìm cô.” Lý Lan tìm được Từ Toa, vội vàng chạy tới.
Vừa nghe Từ Toa có việc, Cổ Đại Mai nhanh chóng bảo: “Cháu đi làm việc chính của cháu đi, bọn mợ lại tới bên kho hàng đó xem sao.”
Từ Toa: “Vâng.”
Cô và Lý Lan cùng nhau trở về, hỏi: “Thầy Tưởng có nói là chuyện gì không?”
Lý Lan lắc đầu: “Không có, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy có hơi gấp.”
Từ Toa nhướn mày đầy nghi ngờ, cô về đến văn phòng, lập tức quay số, không có di động đúng là bất tiện. Cũng không biết thứ này còn bao lâu nữa mới có thể xuất hiện.
Từ Toa nhấn số điện thoại của trường học, thầy Tưởng là thầy giáo của Giang Phong, cũng là cấp trên của anh, nhưng bọn cũng không qua lại nhiều, dù sao, Từ Toa cũng là một đồng chí nữ, cũng cần phải tránh hiềm nghi. Người hiện tại vẫn còn chú trọng điều này.
Đại khái là thầy Tưởng vẫn luôn đợi Từ Toa, điện thoại chỉ vang một tiếng đã nhấc máy.
“Từ Toa phải không?”
Từ Toa cười đáp: “Thầy Tưởng, thầy là có chuyện gấp gì sao?”
Thầy Tưởng: “Còn không phải sao, bằng không thầy cũng không thể gấp như vậy được.”
Từ Toa: “Thầy nói đi, ôi không đúng, không phải Giang Phong vẫn đang ở Quảng Châu à? Thầy không tìm anh ấy sao?”
Thầy Tưởng: “Cậu ấy đi về rồi, phỏng chừng lúc này đang trên xe lửa, thầy muốn tìm cậu ấy cũng không tìm được! Là như vậy, bên thầy có một lô nhân sâm, các em có hứng thú không?”
Từ Toa: “Cái gì?”
Thầy Tưởng chủ động nhắc tới như vậy, thực ra bản thân cũng có hơi ngại ngùng, dù sao Giang Phong cũng không làm bác sĩ, anh cần cái này cũng chưa chắc đã có dụng. Có lẽ ông ấy lấy một hai cây có thể phòng cho trường hợp khẩn cấp, nhưng bọn họ muốn bán hơn ba mươi cây ngay lập tức, thế này lại khác.
Nhưng, những người ở bên cạnh ông ấy có thể có năng lực, lập tức ăn được một lô hàng lớn như vậy, ngoại trừ vợ chồng Giang Phong và Từ Toa ra, thật sự không có người khác. Cho nên ông ấy cũng mặt dày nhắc tới.
“Năm đó con trai lớn của thầy về quê, là đi tới bên Đông Bắc, thôn mà nó bị điều xuống rèn luyện đó, cách rừng già đông bắc vô cùng gần. Rất nhiều người ở thôn bọn họ, ít nhiều đều có chút hàng tồn. Phần lớn đều là nhân sâm già bốn, năm mươi năm trở lên. Cái ít năm nhất, cũng là hai mươi lăm năm.
Tuy nói năm đó cuộc sống về quê khổ cực, nhưng nó sống ở bên đó cũng không tệ. Bên đó người dân chất phác, đối xử với bọn họ rất tốt, cho nên sau khi thầy về lại bình thường, con trai thầy cũng không chọn rời khỏi nơi đó, ngược lại quyết định tiếp tục ở lại bên đó, dẫn dắt mọi người cùng nhau phát triển làm giàu.
Bọn họ tập trung một vài người dự định lập một nhà xưởng, chuyên bán thổ sản vùng núi. Nhưng giai đoạn trước luôn phải có vốn đầu tư. Không phải nói bà con thuần phác sao, mọi người đều không ai tàng tư, bày hết của cải của mình ra, dựa núi ăn núi, vài năm trước ở bên bọn họ có nhiều dược liệu gieo trồng, cho nên hàng tích nhiều nhất cũng là nhân sâm. Nhưng bọn họ cho ra hơn ba mươi cây ngay một lúc, ngược lại không dễ tìm được người mua. Mà nếu như bán đến trạm thu mua, bên đó không lấy nổi được một cây, ngoài ra còn ép giá. Cho nên thầy muốn hỏi xung quanh giúp một chút.”
Từ Toa nghe được lời này, quả quyết hỏi: “Em có hứng thú, nhưng giá tiền này, thầy có thể nói đại khái cho em biết một chút được không?”
Vừa nghe Từ Toa nói có hứng thú, thầy Tưởng cũng vô cùng hào hứng, ông ấy đáp: “Thời gian khác nhau, nên giá cũng khác nhau, loại như bốn mươi năm, chắc chắn là một nghìn đồng. Nếu là hai mươi năm, thì khoảng ba trăm đồng là dược.”
Từ Toa nghĩ một chút, rồi bảo: “Vậy đi, thầy Tưởng, Giang Phong vẫn chưa về, bản thân em cũng không thể quá tự quyết định được. Đợi anh ấy về rồi, bọn em thương lượng một chút, sau đó lại liên lạc với thầy sau, thầy tạm thời đừng liên hệ với người khác trước, có được không?”
Thầy Tưởng ngược lại cũng khéo, cười khổ, đáp: “Thầy còn có thể liên lạc được với ai nữa! Vợ chồng các em chính là người có tiền nhất mà thầy biết rồi.”
Một lô hàng này phải đến tận hai, ba mươi nghìn, ai có thể lấy ra nhiều như vậy được.
Từ Toa bật cười: “Vậy được, em sẽ gửi tin tức cho thầy nhanh nhất có thể.”
Từ Toa cúp máy, ngồi lên ghế ông chủ của mình, nhẹ nhàng đung đưa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Nhân sâm năm mươi năm giá một nghìn đồng, đây là thứ mà hiện tại rất nhiều người không dám nghĩ đến, nhưng trên thực tế mà nói, đây lại là một vụ mua bán thích hợp biết bao. Thứ này, càng đến giai đoạn sau, càng có tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận