Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 201. Ầm ĩ

Chương 201. Ầm ĩ
Chương 201: Ầm ĩ
Nữu Tể ngày ngày trên bờ ruộng, tự nhiên cũng biết được cái này ăn ngon.
Lúc này nhìn thấy khoai lang bị người ta mang đi mất, cô bé tủi thân nhìn bà nội mình.
Một bộ dạng bé đáng thương.
Bà Từ cười mắng: “Sao bà có thể không phần cháu được? Còn trưng ra bộ mặt đáng thương như vậy, công điểm hôm nay của bà dùng để đổi lấy chút khoai lang này.”
Hôm nay dỡ khoai, có một ít bị củ nhỏ, không thể nộp lên trên, mọi người có thể dùng công điểm để đổi, phần lớn người bình thường đều không nỡ đổi, nhưng bà Từ thì đổi một ít, Hổ Nữu Nhi nhà bọn họ thích ăn khoai lang nướng.
“Nào, Hổ Nữu, của cháu này!”
Từ Toa vui vẻ cong khóe miệng, cô thấy khoai lang nướng thơm ngào ngạt, đang muốn cắn một miếng thì nghe thấy bên ngoài có người kêu: “Đánh nhau rồi...”
Từ Toa: “Cháu đi xem~”
Thôn bọn họ sao lại náo nhiệt như vậy chứ!

Mặc dù loại chuyện như đánh nhau này rất khiến người ta muốn đi xem, thế nhưng giữa trưa thật đúng là đói bụng.
Cả nhà đóng chặt cửa lại, ăn cơm trước đã.
Ăn cơm quan trọng nhất.
Còn chuyện người ta đánh nhau, dù sao cũng không đánh chết, mặc kệ bọn họ đi. Không liên quan gì đến nhọ họ Từ này, trời sập còn có đại đội trưởng gánh.
Từ Toa ăn một miếng khoai nướng, lại húp một chén canh, ngược lại là không ăn được nữa, trong lòng cô vô cùng mỹ mãn: “Đồ ăn hôm nay ngon quá.”
Bà Từ vừa nghe thấy vậy, lập tức đắc ý, chẳng lẽ lại không thể đắc ý sao?
Thức ăn hôm nay đều do chính tay bà ấy nấu đấy.
Trên thực tế, không phải Từ Toa thiên vị, mà thực sự là bà Từ nấu cơm ăn ngon hơn Cổ Đại Mai nhiêu, Cổ Đại Mai quá tiết kiệm, nấu ăn không bỏ thêm gia vị, cho nên đồ ăn đều nhạt như nước ốc, nhưng bà Từ nấu ăn không như vậy.
Thực ra, bà Từ cũng là người tiết kiệm, cũng không kém cạnh Cổ Đại Mai, đều xêm xêm nhau cả.
Nhưng mà bà Từ lại thiên vị, bà ấy hy vọng Từ Toa có thể được ăn ngon một chút, tất nhiên cũng phải ‘bỏ thêm nhiều’, mặc dù cùng Từ Toa hiểu ‘bỏ thêm nhiều’ hoàn toàn khác nhau, nhưng mà cũng còn nhiều hơn Cổ Đại Mai. Mỗi lần Cổ Đại Mai nhìn thấy bà Từ nấu cơm, cô ta đều ôm ngực đầy đau đớn.
Cả nhà không ai sốt sắng chạy ra ngoài xem đánh nhau, không ngờ, trận chiến hỏa này lại lan đến nhà bọn họ.
“Thím Từ ơi, thím Từ có nhà không?”
Bà Từ khẽ chửi thầm: “Mẹ cha nó, cứ như gọi hồn người ta vậy.”
Nhưng mà bà cụ vẫn đứng dậy, giọng lanh lảnh đáp lại: “Có đây, có việc gì thế?” Chân loẹt xoẹt dép lê đi ra mở cửa.
Cổ Đại Mai rùng mình rợn hết da gà, lẩm bẩm: “Cái bà già hai mặt này, suốt ngày chỉ xem bà cụ diễn kịch mà mình muốn hôn mê luôn rồi.”
Nữu Tể nhìn qua mẹ mình, lạch cạch một tiếng, lăn đùng ra giường, hai mắt nhắm lại.
Biểu diễn một màn ngất xỉu ngay tại hiện trường.
Cổ Đại Mai: “... Cái con nhóc này, không được bắt chước!”
Từ Sơn lại quay ra cười ha hả, nhưng mà cũng nói: “Sau này đừng nói linh tinh trước mặt con, Nữu Tể học được cũng không có chuyện gì lớn, quan trọng là nếu như con nó làm cho mẹ xem...”
Cổ Đại Mai hiểu ý tiếp lời: “Cảnh này sẽ không để cho mẹ nhìn thấy.”
Từ Sơn gật đầu.
Cổ Đại Mai run rẩy. Cảm thấy vẫn là không nên chọc vào bà mẹ chồng nhà mình.
Bà già ấy, không thể động đến.
Lúc cô ta mới gả đến nhà này, Cổ Đại Mai cũng có ý đồ làm chủ, mà mẹ chồng nàng dâu qua vài hiệp so chiêu, cô ta đã nhìn ra bà cụ không dễ đối phó. Cô ta thường nghe người ta nói, cái gì mà “Chó cắn người thường không sủa”, nhưng mà cô ta chưa từng gặp. Sau đó mẹ chồng đã thị phạm cho cô ta xem.
Bây giờ đừng nhìn Cổ Đại Mai lẩm bẩm khó chịu, nhưng mà trong lòng cô ta thực sự chịu phục bà cụ.
Nhà ngoại của cô ta cũng rất kính trọng bà cụ, vì sao ư, không phải là vì bà cụ có thể trị được cô ta. Mà là vì bà cụ đã bỏ tiền bồi bổ cho cô ta lúc cô ta khó sinh. Thôn Tiền Bán La nhà Cổ Đại Mai nghèo khó, còn không bằng thôn Thượng Tiền Tiến.
Phụ nữ sinh con mà khó sinh thì giống như bước vào quỷ môn vậy, cũng không thấy nhà ai chịu bỏ tiền đưa sản phụ đến bệnh viện, càng đừng nói là ở cữ một tháng được ăn uống bồi bổ. Nhà mẹ đẻ cô ta cũng nói, số tiền này có thể cưới được ba cô vợ mới. Hơn nữa, cô ta lại chỉ sinh ra một con vịt giời.
Có ai mà cho con dâu chỉ sinh được con gái mỗi ngày đều ăn canh trứng gà, nhà cô ta chính là dám bỏ ra như vậy.
Mặc dù Cổ Đại Mai và mẹ chồng có nhiều chỗ không hợp, nhưng mà trong lòng vẫn luôn coi nhau như người một nhà.
Chẳng thế mà, khi nghe thấy tiếng bà Từ khóc lóc ở ngoài đầu nhà, cho dù đã biết bà ấy đang giả vờ, Cổ Đại Mai cũng chạy vèo ra nhanh như một cơn gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận