Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 360. Cùng ăn cơm

Chương 360. Cùng ăn cơm
Chương 360: Cùng ăn cơm
Nụ cười của Từ Hồng Vĩ cứng ngắc trên mặt, khóe miệng hơi co rút, ông chỉ thuận miệng nói ra, nhưng con gái ông tính đi khoe thật sao?
Từ Hồng Vĩ lặng lẽ nghĩ đến khi Từ Toa còn nhỏ, lúc nhỏ, mỗi lần cô thi được một trăm điểm, quả thực cũng phải đi tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết. Bằng không, cô cũng không đến mức không có lấy nổi một người bạn nhỏ ở trong khu tập thể gia đình, chủ yếu là vì con bé này quá có thể gây sức ép.
Gần như với sức của cá nhân, kéo đầy giá trị hận thù của mọi người.
Những người làm lính trong khu tập thể gia đình bọn họ, thực sự ít người từ thành phố tới, phần lớn đều là nông thôn. Các bà vợ cũng là người nông thôn, cho nên nói một câu không dễ nghe thì tầm nhìn có hạn. Cũng không phải ông coi thường người ta, vì bản thân mình cũng là người xuất thân từ nông thôn.
Ông hiểu, từ phương diện tầm nhìn này mà nói, bọn họ không có nhiều kiến thức như đám trẻ trong thành phố nhà người ta, thế này cũng không có cách nào cả, bây giờ tình hình chính là như vậy, cho nên rất nhiều người ở khu tập thể gia đình bọn họ đều ghen tỵ với Từ Toa.
Bởi vì Từ Toa rất có năng lực, bởi vì cô xinh đẹp, là một bông hoa trong đoàn bọn họ, lại càng bởi vì Từ Tú không sinh được một đứa con trai. Không sinh được con trai mà gia đình vẫn hòa thuận, điều này khiến người đố kỵ.
Tóm lại, rất nhiều người phụ nữ ở khu tập thể gia đình không thích Từ Tú, chính vì vậy, ảnh hưởng đến đám trẻ nhà mình ít nhiều cũng không thích Từ Toa như vậy. Mà Từ Toa lại có tính cách mạnh mẽ và kỳ quặc. Lúc nhỏ cô lớn lên ở nông thôn đến vài tuổi, người già chăm sóc trẻ con sẽ khó trách khỏi cưng chiều không ít. Từ Toa được chiều chuộng ở mọi chốn, đột nhiên gặp phải ánh mắt lạnh lùng của người khác, hiển nhiên sẽ bắn ngược lại.
Cô sẽ không chủ động đi hòa giải, ngược lại vào khi bản thân ưu tú, còn cố hết sức khoe ra.
Mà nhà bọn họ chỉ có một đứa con, tuy rằng quê nhà có gánh nặng, nhưng bà Từ nuôi Từ Sơn vẫn còn là một đứa nhỏ, thực ra cũng không áp lực một chút nào, cho nên cuộc sống của Từ Toa tốt hơn người khác rất nhiều. Điểm này ít nhiều cũng khiến các bạn nhỏ ghen tị với cô.
Mà điều này cũng dẫn đến vòng tuần hoàn có thể xem là gần như tồi tệ hơn, mọi người không thích cô, cô phải chứng minh bản thân rất tốt. Cô càng tốt, mọi người lại càng không thích cô.
Trước đây Từ Hồng Vĩ không để ý đến những chuyện này, ông và Từ Tú đều quá bận rộn, đợi bọn họ phát hiện ra Từ Toa gần như không có bạn, cũng từng nghĩ giúp đỡ đứa trẻ, thế nhưng lúc này tính cách của Từ Toa đã sớm hình thành.
Từ Hồng Vĩ cảm thấy hôm nay mình thất thần vài lần còn nhiều hơn cả một năm.
Ông bảo: “Em dâu dọn cơm đi.”
Cổ Đại Mai: “Ồ, đúng đúng đúng, sủi cảo xong rồi, được ba mẻ, bưng mâm lên thôi.”
Hiếm khi ăn sủi cảo một lần, bà Từ cũng không gò bó mọi người, nên làm rất nhiều, một nhà châm đèn dầu, ngồi trên giường đất, cùng với một tiếng ra lệnh của bà Từ, mọi người lập tức động tay.
Ăn ngon không bằng sủi cảo. Lời này thật sự không giả một chút nào, Từ Toa duỗi ngón tay cái: “Ngon quá!”
Cổ Đại Mai cười đắc ý: “Cái này là sở trường của mợ mà.”
Đừng thấy Cổ Đại Mai làm cái khác chỉ có thể nói là bình thường, lại thêm cô ta tiếc nguyên liệu, nên càng bình thường hơn. Nhưng làm bánh bao và sủi cảo lại vô cùng ngon.
Có đôi khi, rất nhiều chuyện thật sự phải chú trọng vào thiên phú, bạn nói một món sủi cảo này một năm cũng chỉ làm một lần, cũng không được luyện tập, thế nhưng Cổ Đại Mai và bà Từ đều làm rất giỏi, nhưng nếu như là đồ ăn thường ngày thì lại bình thường.
Nhưng Từ Toa không biết, Cổ Đại Mai làm tốt là do học từ bà Từ.
Thời đó khi bà Từ còn trẻ nhà cũng không nghèo, cuộc sống sau này hiển nhiên khỏi cần nói, nhưng thời kỳ bà cụ còn là thiếu nữ, điều kiện trong nhà còn rất tốt. Khi ấy trong nhà còn mở một tiệm ăn nhỏ, chuyên môn bán bánh bao và sủi cảo.
Nhưng những chuyện cũ râu ria không quan trọng này, bà Từ không đề cập tới. Lại thêm, bọn họ vốn chính là người chạy nạn tới đây nương nhờ người thân, nếu đã là chạy nạn, vậy chắc hẳn chính là nghèo không chịu được, nên mọi người cũng cam chịu bọn họ là người nghèo. Bà Từ hiển nhiên càng không thể nói ra, bây giờ đố tấu địa chủ dữ dội như vậy, các loại phong trào cũng nổi lên từng đợt.
Bà Từ cũng không biết mình nói ra đoạn chuyện cũ này, có bị người coi là đồng đảng của phú hộ hay không?
Bọn họ cũng đã từng thấy đấu tố địa chủ.
Thật sự đã già rồi!
Cho nên bà Từ rất ít khi nói toạc ra với bên ngoài, còn bên trong cũng chỉ nói mình có tay nghề tốt, mà tay nghề của bà cụ cũng chỉ tốt hơn Cổ Đại Mai một chút, cho nên Cổ Đại Mai cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận