Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 320. Gặp mặt

Chương 320. Gặp mặt
Chương 320: Gặp mặt
Cô bé nghĩ ngợi rồi gọi : “Châu Châu.”
Tiểu Lâm Châu: “…”
Từ Toa nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Lâm Châu, không nhịn được cũng nở nụ cười, cô nói: “”Cảm ơn con ba ba của em.”
Nói như vậy cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Cô lại bảo: “Bọn chị nấu canh ba ba, sẽ tặng em một bát.”
Tiểu Lâm Châu lắc đầu từ chối, cậu bé đáp: “Em không cần đâu, bác hai của em nói cái này quá bổ, trẻ con không thể uống.”
Từ Toa hiểu ra, chẳng trách Tiểu Lâm Châu biết cái này có thể hầm canh.
Nhưng mà, rùa với ba ba có gì khác biệt sao?
Bọn chúng là một loại sao?
Từ Toa tỏ vẻ mình không biết.
“Bà ngoại, Giang Phong!”
Bà Từ nhanh chóng ra khỏi cửa, nghi ngờ: “Sao thế?”
Vừa rồi bà cụ đang nghênh đón một trận “ganh đua cao thấp” với Giang Phong, ngược lại cũng không để ý tình hình bên ngoài.
Từ Toa đưa con ba ba cho bà cụ, nói: “Tiểu Lâm Châu tặng đấy ạ, ừm, mang đi hầm canh.”
Bà Từ nhận đồ, nói: “Ôi, đây chính là đồ tốt, bổ lắm này.”
Thực ra bà cụ không đồng ý lấy đồ của Tiểu Lâm Châu, dù sao một đứa trẻ sáu tuổi nuôi một bé gái hơn ba tuổi sinh sống, đã rất không dễ dàng rồi, bọn họ còn lấy đồ của người ta, đây tính là chuyện gì chứ, nhưng bà Từ lại càng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn Từ Toa, và cả khó khăn của Tiểu Lâm Châu.
Cho nên đồ này nhất định phải nhận.
Bà cụ vừa nghĩ như vậy, lập tức cười bảo: “Đồ tốt này, trong ngày thường muốn tìm cũng không tìm được đâu, Tiểu Lâm Châu thật giỏi quá.”
Bà cụ cầm đồ vào nhà, quay đầu nói vọng ra ngoài: “Bà Từ không lấy đồ của cháu miễn phí, đổi với cháu đi vậy.”
Gương mặt nhỏ của Tiểu Lâm Châu lập tức đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Không! Cháu không lấy đâu!”
Cậu bé muốn chạy, nhưng Từ Toa đã túm ngay lại, bảo: “Em chạy làm gì, bọn chị đều là người lớn, trong lòng có tính toán hơn em, em cứ nghe lời đi.”
Tiểu Lâm Châu: “Nhưng mà…”
Bà Từ: “Cháu nhưng cái gì mà nhưng, cháu không quan tâm đến mình thì vẫn còn em gái nữa, em gái nhà cháu phải nuôi cho tốt vào.”
Nào có đứa trẻ nào đã lớn như vậy còn đi không vững chứ!
Hoặc là nói, có đôi khi không thể đi thì chính là do không đủ dinh dưỡng. Trước đây Lâm Tiểu Muội hoàn toàn không biết đi, nhưng bản thân mới ở được bao lâu, đã có thể dựa vào đồ thử đi đường. Có thể thấy cô bé cũng không phải có vấn đề về xương cốt, hay là chân thật sự có vấn đề, mà chỉ đơn giản là mệt thôi.
“Còn nữa, bà cho cháu những thứ này, thì nhà bà cũng không chịu thiệt. Phải biết thứ cháu tặng đúng là đại bổ, sau này nếu như cháu gặp được loại chuyện này cứ mang tới đây. Bà Từ đổi với cháu, nhưng nếu như cháu cho không, bà sẽ không vui đâu.” Bà Từ cố tình nghiêm mặt, nói: “Nếu như cháu như vậy, bà Từ cũng không cho phép cháu tới tìm chị Từ Toa nữa.”
Tiểu Lâm Châu giật nảy mình, nhanh chóng đáp: “Cháu nghe lời bà ạ.”
Bà Từ cười: “Vậy thì nhận lấy đi chứ.”
Đừng thấy bà Từ nghiêm mặt, Tiểu Lâm Châu dịu đi, thoáng cái cũng hiểu được đây cũng là vì muốn giúp cậu bé.
Cậu bé mấp máy khóe miệng, nhưng vẫn lớn tiếng bảo: “Cảm ơn bà Từ.”
Bà Từ: “Trong nhà bà Từ có khách, hôm nay không có thời gian nói những chuyện này với cháu, bà đi làm việc đây, cháu tự chơi đi nhé.”
Bà cụ quay đầu đi vào nhà bếp, Từ Toa cảm thấy, đại khái thì bà Từ bị Giang Phong kích hoạt ý chí chiến đấu rồi, cô lắc đầu một cái với vẻ kiên định.
Từ Toa: “Đi, chị đưa em về nhà.”
Tiểu Nữu Tể ôm cánh tay của Lâm Châu, giống như con ruồi nhỏ, đậu lên người cậu bé: “Đi, em cũng đi.”
Từ Toa nở nụ cười, bảo: “Em như vậy, chúng ta cũng khỏi cần đi nữa, đi đường tử tế đi.”
Nữu Tể nghiêng đầu nhìn Từ Toa, vâng một tiếng, nghe lời buông tay ra.
Từ Toa mỗi bên nắm tay một người, bảo: “Đi thôi!”
Thực ra trong thôn cũng không có người ngoài, Tiểu Lâm Châu hoàn toàn không cần tiễn, nhưng Từ Toa nhàn rỗi cũng muốn đi, đây là điển hình của không có việc gì làm.
Ba người vừa đi đến cửa nhà Lâm Châu, đã nhìn thấy Trần Quế Hoa bưng một chậu quần áo đi ra. Từ Toa chủ động chào hỏi: “Quế Hoa, chị đi giặt quần áo sao?”
Trần Quế Hoa sững sờ, lập tức gật đầu, đáp ừm một tiếng, giọng điệu có hơi không được tự nhiên.
Dù sao, thiếu niên mà bạn từng thầm mến đã có “đối tượng tình cảm”, cho dù bọn họ có hẹn hò hay không, thì ít nhiều trong lòng cô ta cũng sẽ thấy hơi khó chịu với “đối tượng” này. Cô ta quan sát Từ Toa một chút, rồi lại quan sát Tiểu Lâm Châu, nói: “Bọn em đang…?”
Từ Toa cười khanh khách, đáp: “Nữu Tể muốn đi chơi cùng với Tiểu Lâm Châu, em vừa vặn cũng không có việc gì, nên cùng đi qua đó dạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận