Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 740. Tham quan

Chương 740. Tham quan
Chương 740: Tham quan
“Thưa thầy, các thầy qua đây dạo chơi, có dự định trở về không?”
Thầy Nghiêm lắc đầu, vừa cười vừa đáp: “Lần này bọn thầy đều hiếm khí bớt được chút thời gian, thầy còn có công việc.”
Thầy Nghiêm nói tới mình năm đó, vốn dĩ sau khi đi Hồng Kông, cũng không tiến vào trường học, mà là vào bệnh viện, ông nói: “Thầy nhân lúc bây giờ vẫn chưa già đến mức không cầm nổi dao, cho nên cũng muốn phát huy chút sức lực còn lại. Đợi qua vài năm nữa nghỉ hưu, thầy sẽ cân nhắc đến việc qua đây.”
“Cô có khỏe không?”
Thầy Nghiêm đáp: “Bà ấy đi được rất nhiều năm rồi.”
Lần này qua đây, thầy Nghiêm và ông Trình đều là muốn về quê thăm. Mà ông Viên đồng hành cùng bọn họ ngược lại không phải vậy. Ông ta chính là người Hồng Kông sinh trưởng ở bản địa, nhưng nghe nói là bạn già của hai người này, lần này đi cùng bọn họ cùng nhau qua đây dạo chơi.
“Đúng rồi, có phải thầy Tưởng đang ở Quảng Châu không?”
Giang Phong mỉm cười và gật đầu: “Đúng vậy, thầy ấy làm chủ nhiệm khoa tại trường đại học trung y dược ở bên đó, chúng ta qua đó thăm thầy ấy nhé?”
Thầy Nghiêm hiếm khi mang vẻ mặt kiêu ngạo: “Sao lại là chúng ta đi thăm ông ấy, là ông ấy tới thăm thầy chứ, em đi gọi điện cho ông ấy, kêu ông ấy tới gặp thầy đi.”
Giang Phong cười, đáp vâng.
Thầy Nghiêm nhìn xung quanh, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ông hỏi: “Em ở bên này sao?”
Giang Phong gật đầu: “Vâng ạ, thực ra lần này bọn em có mua một ngọn núi để xây nhà, nhưng công trình bên kia khá lớn, đến bây giờ vẫn chưa làm xong.”
Thầy Nghiêm: “Quả thực, loại chuyện này cũng không thể nhanh, không thể xử lý xong ngay trong một sớm một chiều được.”
“Ông ơi, nhà của bọn cháu đẹp ơi là đẹp!” Tiểu Mộc Mộc vung bàn tay béo múp, là một đứa trẻ vô cùng hoạt bát: “Còn to ơi là to, có cả sân chơi nữa.”
Thủy Thủy cũng bổ sung: “Mẹ nói, đợi xây nhà xong rồi, sẽ cho cả nhà Hổ con và Sư Tử con chuyển qua đây, đất rộng, tụi nó chắc chắn cũng sẽ vui.”
“Hổ con, Sư Tử con?” Mấy người ngạc nhiên.
Giang Phong: “Trong nhà nuôi chó ạ.”
“Mẹ cháu nói, đợi nhà xây xong rồi, chúng cháu có thể cùng nhau đi lên núi theo đường xe chạy, đến đỉnh núi có thể ngắm biển.”
Tính cách của thầy Nghiêm cũng rất tốt, vừa cười vừa bảo: “Thú vị như vậy sao? Vậy cháu có bằng lòng dẫn ông đi thăm không?”
Mộc Mộc: “Phải hỏi ba mẹ đã.”
Giang Phong bật cười: “Thầy muốn xem thì chúng ta qua đó dạo một vòng đi.”
Suy cho cùng cũng là về đây giải sầu, bản thân Thâm Quyến cũng không có cảnh đẹp gì, đi về bên nhà làm quen một chút cũng tốt.
“Thâm Quyến đã trở nên thật rộng lớn quá, thầy nhớ lần trước thầy tới, vẫn là hai mươi năm trước.” Thầy Nghiêm cảm thán.
Giang Phong: “Vậy năm nào thầy cũng phải cũng tới đây dạo, vì bên bọn em thay đổi theo từng ngày một.”
Mấy người ra khỏi nhà xưởng, nhìn thấy có công nhân đang đo đất bên trái, mấy người thầy Nghiêm cũng không phải người làm ăn, bọn họ chỉ tò mò nhìn, ngược lại ông Viên nhìn thêm một cái, hỏi: “Các cháu còn muốn mở rộng thêm sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Không phải mở rộng, mà là chuẩn bị làm xưởng mới ạ, bọn cháu định xây một xưởng thực phẩm.”
Đại khái là vì Giang Phong là học sinh đáng tự hào của thầy Nghiêm, và đại khái cũng là vì anh có quan hệ tốt với thầy Nghiêm thật, cho nên ngược lại ông ta hỏi cũng rất thẳng thắn: “Nhà các cháu xây xưởng, thật sự chưa tìm người xem qua sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Chưa ạ!”
Lúc này ngược lại cũng thu hút sự hứng thú của những người khác, ông Trình tò mò hỏi: “Ông Viên, ông nhìn ra được chuyện gì rồi sao? Nếu như tốt hiển nhiên không sao, còn nếu như có gì không ổn thỏa, ít nhiều ông cũng nên nhắc nhở các bạn nhỏ một chút.”
Ông Viên nhìn bố cục bên này, chậm rãi lấy một la bàn ra.
Từ Toa: “…”
Chú làm như vậy thật sự rất giống đạo sĩ và đồng bọn lừa đảo của ông ta.
Nhưng ngược lại cô không nói gì, thực ra cô cũng rất tò mò, xem người này có thể nhìn ra được gì.
Ông Viên cầm la bàn đi một vòng, sau khi trở về lại bấm tay tính toán, nói: “Nếu nói mảnh đất này là các cháu chọn lung tung, vậy chú chỉ có thể nói, thật sự là tài vận đến rồi. Một mảng lớn ở xung quanh này đều tập trung tài vận, vượng người.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Cải cách mở rộng, Thâm Quyến thân là nơi thí điểm, có được cơ hội phát triển tốt nhất, tương lai chắc chắn sẽ là tấc đất tấc vàng, tùy tiện chỉ ra một mảnh đất nào mà chẳng là tụ tài hả chú.”
Ông Viên cũng không để ý Từ Toa phá đám, gật đầu nói: “Quả thực, chú đi một vòng thấy rất nhiều chỗ đều không tệ, nhưng không tệ vẫn hoàn không tệ, trong không tệ cũng có tốt và tốt hơn. Chỗ này của cháu được tính là có vị trí cực tốt.”
Từ Toa: “Cảm ơn lời chỉ dạy của chú.”
Ông Viên cười: “Cũng không thể tính là chỉ dạy.”
Một nhóm người lên xe, nhưng lần này đổi thành xe bánh mì cỡ trung. Hai bạn nhỏ mang theo tâm trạng đi chơi xuân, đội mũ nhỏ màu vàng, đeo cặp sách vịt vàng nhỏ leo lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận