Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 293. Thám hiểm

Chương 293. Thám hiểm
Chương 293: Thám hiểm
Giang Phong không biết làm sao, nói: “Tôi không được sự cho phép của bà ngoại cô mà dắt cô lên núi, nếu thật xảy ra chuyện, bà ngoại cô còn không giết tôi à? Từ Toa à, cô cũng nên nghĩ cho tôi.”
Anh không sợ phiền phức, nhưng có thể không gây ra chuyện vẫn là không đi gây chuyện.
Từ Toa mở ra cái túi của mình, nói: “Anh xem lần này tôi mang rất nhiều đồ lên núi, bảo đảm không vấn đề.”
Giang Phong nhàn nhạt nói: “Lần trước cô cũng nói như vậy.”
Từ Toa không phục: “Lần trước là tôi không có kinh nghiệm, khinh địch phạm phải sai lầm, nhưng mà lần này không giống, anh xem tôi chuẩn bị này, tuyệt đối không có vấn đề. Giang Phong, bác sĩ Tiểu Giang, anh Giang Phong... Anh bỏ qua cho trẻ nhỏ đi.”
Giang Phong không nhịn được cười ra tiếng, anh nhìn Từ Toa ra vẻ vô lại ríu rít đòi đi, cuối cùng chịu thua, anh hết cách: “Vậy nếu bà ngoại cô biết thì phải làm sao?”
Từ Toa: “Chúng ta không thể vụng trộm đi sao?”
Giang Phong: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.”
Lời này Từ Toa không đồng ý.
Nếu thật sự muốn giấu thì luôn có thể giấu được, những việc Giang Phong lén lút làm còn ít sao? Bây giờ lại nói như vậy, rõ ràng là qua loa lấy lệ, Từ Toa lại giở trò vô lại: “Giang Phong, anh Giang Phong... Anh nói như thế không đúng, không phải anh rất biết cải trang sao? Hai đứa trẻ nhà cậu hai của tôi đều bị anh làm cho mơ hồ. Tôi biết anh có khả năng mà...”
Giang Phong: “Vậy cô có biết tại sao tôi không chọn người lớn nhà họ mà chọn hai đứa trẻ không?”
Từ Toa lắc đầu.
Giang Phong: “Bởi vì bọn chúng chưa gặp qua tôi, vì chúng còn nhỏ. Nếu như tuổi lớn một chút thì không dễ gạt đâu. Cho nên không phải tôi cao tay mà là tôi chọn đối tượng thích hợp.”
Từ Toa: “...”
Giang Phong: “Tôi thật sự...”
Từ Toa: “Mặc kệ, anh phải đáp ứng.”
Cô như một đứa trẻ bướng bỉnh, nói: “Nếu anh không đi, tôi thật sự đi một mình.”
Giang Phong: “... Cô có được không đấy.”
Từ Toa: “Tôi mặc kệ.”
Giang Phong bị cô giày vò đến bế tắc, nói: “Vậy cô đi cùng tôi, chuyện gì cũng phải nghe theo tôi.”
Từ Toa thành thật lại nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, tôi nghe lời anh, lần trước đã rất nghe lời rồi.”
Giang Phong nghĩ đến lần trước lên núi, đúng là Từ Toa có nghe lời anh, nghĩ như thế anh yên tâm đôi chút. Mặc dù khi không lên núi người này chậm chạp nhắng nhít, nhưng đến lúc quan trọng cũng không càn rỡ.
Như vậy rất tốt.
Hai người khai thông xong rồi, Từ Toa thật là một ngày cũng không muốn đợi, đối với cô, khoảng thời gian này đều bí đến nỗi mốc rồi. Có thể ra cửa, cô phấn khích như hồi học cấp hai đi chơi xuân.
Giang Phong: “...”
Giang Phong và Từ Toa không chậm trễ thời gian, nhanh chóng âm thầm lên núi. Mấy ngày này người lên núi khá nhiều, hai người canh lúc buổi trưa mới ra cửa. Trốn đông núp tây, Từ Toa: “Ôi mẹ ơi, chúng ta giống như đi ăn trộm vậy.”
Giang Phong: “Cô cũng biết chứ nhỉ?”
Nói thì nói thế thôi, anh lại rất chu đáo dặn dò: “Cẩn thận chút, tôi kéo cô, lại đây.”
Từ Toa: “Ồ!”
Cô rất nhanh nhẹn, hai người đi tắt qua con đường nhỏ lên núi, Từ Toa hoàn toàn không gây trở ngại.
Giang Phong quen thuộc đường núi, rất nhanh dẫn Từ Toa đến cửa động bọn họ phát hiện. Lúc trước Giang Phong lấy tảng đá và cành cây để ngụy trang nên không nhìn ra chỗ này có sơn động. Anh gạt đồ ngụy trang ra, nghiêm túc dặn: “Cô theo sau lưng tôi, nhất định phải cẩn thận.”
Từ Toa: “Đợi một chút.”
Cô mở túi đeo của mình ra, đã đi thám hiểm thì đương nhiên cô phải chuẩn bị từ sớm.
Từ Toa lấy ra hai cái đèn đội đầu: “Mỗi người một cái.”
Nói xong, tay trái cầm bình xịt, tay phải cầm côn điện.
Cô nói: “Thế nào?”
Giang Phong gật đầu, anh không nhận lấy bình xịt từ tay Từ Toa, nói: “Tôi dùng dao.”
Hai người mang đèn pin xong, chiếu sáng sơn động, Từ Toa nhìn xem tình trạng trong động, nhỏ tiếng nói: “Tôi có cảm giác, cái động này không phải do động đất hình thành?”
Lần động đất kia không có nghiêm trọng, không đến mức tạo ra được một cái động đúng mẫu như vậy.
Giang Phong: “Chắc là chỗ này vốn đã có sơn động, nhưng mà bởi vì nguyên nhân nào đó, có lẽ là bị con người chặn lại, cũng có lẽ do tình huống tình cờ nào đó làm cho nó bị che lấp. Nhưng mà mặc kệ nguyên nhân nào, thì đều bị che lấp ít nhất hơn mười mấy hai mươi năm rồi.”
Từ Toa nhíu mày.
Giang Phong: “Tôi chưa bao giờ nghe qua trên núi có một sơn động kiểu này.”
Từ Toa “ừm” một tiếng, cô hỏi: “Cũng không biết bên trong có cái gì?”
Giang Phong: “Cho dù có cái gì, đến cũng đến rồi.”
Anh nói: “Cô cất côn điện đi, nắm lấy tay tôi.”
Từ Toa: “Được!”
Lúc này không phải là lúc để ý đến nam nữ khác biệt, hai người tay nắm tay từng bước tiến lên phía trước. Chắc là do phủ kín quá lâu, chỗ này hơi âm u ẩm ướt. Nghĩ kỹ lại, lần trước Từ Toa không cho anh đi vào là rất đúng.
Chỗ này bị bịt kín lâu như vậy, anh tùy tiện đi vào rất dễ bị trúng độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận