Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 820. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 2

Chương 820. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 2
Chương 820: Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 2
Nhưng khi ấy, cô ta cũng không hề để ý đến chút nào, chỉ hận thấu xương cả nhà này.
Đương nhiên cũng không thể nói ba mẹ cô ta đúng, hiển nhiên ba cô ta thích động tay động chân là sai, nhưng cô ta thật sự không phải người tốt lành gì.
Bác gái Hồ vẫn có tinh thần, nhưng tuổi tác lớn rồi, chỉ sợ con dâu bất mãn, ngược lại cũng bận rộn ở trong nhà, Hồ Hạnh Hoa nhìn thấy, trong lòng có hơi chua xót, ba cô ta đánh cô ta, nhưng thực ra mẹ cô ta cũng chưa từng động tay, mà vẫn luôn bảo vệ cô ta.
Nhưng Hồ Hạnh Hoa cũng không có mặt mũi nào để xuất hiện, mà rất nhanh đã bước chân lên xe lửa tới Thành Đô.
Hồ Hạnh Hoa mang tiền rời đi, cô ta không ở lại địa phương, chỉ có một mình đi tới Thành Đô, lúc này Thành Đô vẫn chưa có lưu lượng người của mấy năm sau, nhưng cũng là một thành phố lớn. Bên này cách quê nhà không tính là gần, thường thì người ở quê cũng sẽ không qua đây, ngược lại cô ta cũng cảm thấy an toàn.
Thực ra cô ta có thể đi tới một vài thành phố hiện tại đang phát triển nhanh chóng, mà quê nhà bọn họ cách Thượng Hải, và Tô Hàng lại càng gần hơn, nhưng chính bởi vì quá gần, nên Hồ Hạnh Hoa lại không muốn đi tới bên đó. Mà hiện tại Thâm Quyến phát triển hừng hực, cô ta lại càng không cân nhắc đến. Bởi vì có liên quan đến Từ Toa. Người bản địa bọn họ, có rất nhiều người qua bên đó, Hồ Hạnh Hoa vẫn không muốn gặp phải người quen.
Nói đến cùng, cô ta chịu thua, cũng xấu hổ, cho nên càng không muốn gặp người quen.
Về phần thủ đô Bắc Kinh, cô ta lại càng không cân nhắc đến, lúc đầu cô ta ngồi tù chính là bị bắt ở Bắc Kinh, nói thật lòng, cô ta không muốn đi tới bên đó.
Cũng may, bây giờ vẫn là năm chín mươi, khi ấy chịu liều mình vẫn có thể nắm được chút cơ hội kinh doanh, Hồ Hạnh Hoa tìm được một tiệm lẩu làm phục vụ. Làm việc vô cùng cố gắng. Ở đây cũng không có người nào biết bối cảnh của cô ta, rằng cô ta đã từng ngồi tù.
Cô ta cũng chỉ nói với bên ngoài là đã ly hôn, không có con cái.
Vì liên quan đến tuổi tác, không ít người đều cho rằng cô ta vì không bầu được mới ly hôn, rồi ra ngoài làm ăn. Cái danh này cũng không phải rất dễ nghe, nhưng ngược lại vẫn tốt hơn tình hình thực tế của bản thân cô ta gấp mười nghìn lần, cho nên cô ta cũng ngầm thừa nhận loại đồn đại này.
Gom được ba tháng, cô ta gửi tiền về quê, trả lại số tiền mà chị dâu cả của cô ta đã cho cô ta lúc đầu, người ta có lòng tốt, cô ta cũng không thể lấy không.
Khi cô ta sống tốt, anh cả và chị dâu cả của cô ta cũng không được gì. Sau này xảy ra chuyện, bọn họ cũng phải chịu cái danh không dễ nghe theo. Cho dù là như vậy, người ta vẫn cho cô ta lộ phí, Hồ Hạnh Hoa vẫn nhớ ân tình này.
Cô ta trả tiền về, lại gửi năm trăm đồng cho mẹ mình.
Tuy rằng cô ta đã từng làm ra chuyện không tốt, nhưng vẫn nghiêm túc viết thư nói cho gia đình, rằng tiền này của cô ta kiếm được từ việc làm phục vụ trong quán lẩu, làm ăn sạch sẽ, trả giá bằng lao động mà kiếm được. Lại gom thêm chút tiền, cô ta tính đi mở một tiệm ăn vặt nhỏ.
Tuy rằng làm phục vụ kiếm được không nhiều, nhưng cũng may vốn của hàng ăn vặt không cao, Hồ Hạnh Hoa rất nhanh đã tự mình làm được. Ngược lại thu nhập cũng tốt hơn trước đây rất nhiều. Tuy rằng vất vả hơn làm ở quán lẩu nhiều, nhưng thu nhập tăng nhiều, vẫn khiến Hồ Hạnh Hoa rất vui.
Cô ta đã từng bỏ lỡ mấy năm rất tốt, nếu bây giờ còn không cố gắng, như vậy sau này càng không được hơn. Chính vì vậy, cô ta vô cùng chịu khó, cả con phố, cô là người làm ăn tốt nhất, làm hàng ăn vặt cũng không dễ dàng như vậy.
Nhưng đến ngồi tù mà Hồ Hạnh Hoa còn từng ngồi, vậy còn cái khổ gì mà không thể chịu được.
Tính cách của cô ta tốt, cũng không cãi nhau với người ta, ngược lại cửa hàng nóng lên từng ngày, cũng được tính là một cái sạp có tiếng ở phố ăn vặt.
“Hạnh Hoa, này, trời nóng rồi, cho em cái này.”
Hồ Hạnh Hoa ngẩng đầu nhìn lên, là ông Trương bày sạp bên cạnh cô ta, ông Trương bán bánh đúc đậu, còn Hồ Hạnh Hóa xiên đồ ăn cay, không xung đột nhau, cho nên mới đầu cô ta mới bày sạp ở bên này. Ông ấy là người tốt, vài năm trước trong nhà nghèo khó, vợ ly hôn đi theo người ta, chỉ có một mình nuôi con.
Phố ăn vặt này, rất nhiều người đều nhìn ra được ông ấy có ý với Hồ Hạnh Hoa, nhưng ngược lại bản thân Hồ Hạnh Hoa cũng không có ý này.
Không phải nói cảm thấy ông Trương không tốt, mà là cô ta không tốt, hơn nữa, cô ta thực sự cũng không muốn bị vạch trần những gì đã trải qua đó, nếu như truyền ra ngoài, sau này ngược lại khó coi lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận