Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 716. Ra nước ngoài 8

Chương 716. Ra nước ngoài 8
Chương 716: Ra nước ngoài 8
“Nhưng hàm lượng kỹ thuật cần thiết của nó thì sao? Chú nghĩ nếu các cháu đào người từ bên này…”
Giang Phong hiếm khi không đợi người khác nói xong, ngược lại đã cắt ngang lời, anh vô tội hỏi: “Tại sao cháu phải đào người?”
Bộ trưởng Quan: “?”
Giang Phong: “Cháu có thể tự mình nghiên cứu, có lẽ một hai ngày không làm xong, nhưng chỉ cần dùng tâm, ngược lại cháu cảm thấy hàm lượng kỹ thuật của thứ này cũng không cao như vậy.”
Bộ trưởng Quan: “…”
Ông ta vẫn luôn nghe nói đầu óc của Giang Phong tốt, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của anh hoàn toàn không phải đang nói đùa, ông hơi dừng thật lâu, hỏi: “Cháu có hứng thú tới bên thủ đô làm việc không? Ở bên chú có thể giữ một chức cho cháu.”
Ông ta nói như vậy, hiển nhiên không phải vì mì gói gì đó rồi. Mà là ông ta phát hiện ra, khả năng học của Giang Phong thật sự rất mạnh.
Người như vậy, làm nghề gì cũng đều không kem. Hơn nữa, ông ta hồi tưởng lại ngày đó Giang Phong nói tự mình có thể học thuộc sách tiếng Anh trước, cảm giác sâu sắc câu nói này không phải nói đùa. Một người có khả năng học hành, và khả năng lý giải mạnh như vậy, nếu có thể làm trợ thủ ở bên ông ta, sẽ phát triển càng tốt hơn.
Nhưng, ngược lại Giang Phong lắc đầu mà không hề chần chừ: “Cái này không cần thiết đâu ạ, cháu sẽ không tách ra với vợ cháu.”
Anh bình tĩnh nói: “Thực ra con người cháu cũng không có lý tưởng cao lớn gì cả, càng không có khát vọng gì đáng nói. Động lực để cháu bằng lòng làm việc là cùng nhau cố gắng với Từ Toa, và nhìn thấy kết quả, đây chính là kết quả chúng cháu cùng nhau cố gắng. Như vậy cháu sẽ vui vẻ. Nếu như không có tầng động lực này, cháu thà rằng ở phòng khám nhỏ ở quê, không có việc gì thì lên núi hái thuốc, xuống núi nấu cơm, rảnh thì lên nóc nhà nằm ngắm sao trời còn hơn. Thực ra cuộc sống chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhiều chẳng qua cũng chỉ trăm năm. Làm một con cá muối thoải mái hơn làm một người hữu dụng nhiều.”
Bộ trưởng Quan: “…?”
Ông ta đã thấy nhiều người trẻ tuổi phấn đấu tiến lên, cố gắng vì tương lai, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như Giang Phong. Hơn nữa, chàng trai này lại còn có thể nói không cầu tiến một cách đúng lý hợp tình như vậy.
“Cháu như vậy, khó tránh khỏi quá…”
Trong lúc nhất thời, ngược lại không biết nên hình dung thế nào.
Giang Phong: “Trên đời này người trẻ tuổi có tài hoa, chịu cố gắng quá nhiều, thêm cháu cũng không nhiều lên mà bớt cháu cũng không ít đi. Trên đời này thiếu ai vẫn có thể tiếp tục xoay chuyển, cháu không cần thiết phải quá coi trọng mình, quá có năng lực, quá lợi hại.”
Nói đến đây, đột nhiên đôi mắt của anh sáng ngời, nói: “Chú nói xem, cháu lập một quỹ học tập cho các học sinh nghèo thì thế nào?”
Bộ trưởng Quan: “Mẹ kiếp?” Vừa nói xong, lại lúng túng. Sao ông ta có thể nói bậy được chứ, nhưng, chủ đề của người này thay đổi quá nhanh rồi thì phải?
“Cháu có ý gì…?”
Giang Phong: “Đợi cháu và Từ Toa bàn bạc lại một chút đã, cho dù muốn làm cũng phải hoàn thiện một chút, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều vỗ đầu là đưa ra quyết định được ngay. Phải lập ra một chương trình, thực ra năm đó cháu hoàn toàn không thể đi học được, nhưng bởi vì cháu học lợi hại, cho nên quốc gia hỗ trợ cháu, cháu mới có cơ hội học đến đại học. Học nhiều kiến thức như vậy. Bây giờ cháu khó có được năng lực, ngược lại cháu bằng lòng dùng hết khả năng của mình giúp đỡ người khác, như vậy cũng được tính là không cô phụ sự giúp đỡ của quốc gia cho cháu năm đó.”
Bộ trưởng Quan nhìn Giang Phong thật sâu, cảm thấy mình thật sự không hiểu người này một chút nào. Ông ta đã từng thấy người trẻ tuổi đủ muôn hình dáng, có người nỗ lực tiến lên, có người quần áo là lượt không hữu ích. Còn có người tầm thường vô vị, tóm lại, các loại đều có. Nhưng người mâu thuẫn như Giang Phong, thì ông ta thật sự chưa từng thấy qua.
Hơn nữa, ông ta nhanh nhạy phát hiện ra, Giang Phong không phải người sẽ chịu sự chi phối của người khác. Anh trông thì dễ nói chuyện, nhưng lại kiên định giống như một tảng đá.
“Cháu thật sự là một người khiến người không thể nhìn thấu được cho lắm.” Đây là một lời đánh giá đúng trọng tâm.
Giang Phong: “Cháu là người thế nào cũng không quan trọng chút nào cả.”
Anh nhìn về phía Từ Toa, vừa cười vừa bảo: “Cháu chỉ muốn ở bên vợ cháu thôi.”
Được rồi, lại quay về cái này.
“Vậy đi, nghe xem vợ cháu lại đang lừa gì rồi.”
Giang Phong: “Cô ấy nói chắc chắn đều là những lời rất có đạo lý, tuyệt đối sẽ không nói nhăng nói cuội đâu.”
Anh mỉm cười, mặt mày đều dịu cả đi: “Xét về tầm nhìn, cả đời cháu cũng không được bằng một phần mười nghìn của cô ấy.”
Bộ trưởng Quan lặng lẽ xoa da gà da vịt trên cánh tay mình.
Phi, cháu tiếp tục khoác lác!
Hai người đến gần, chỉ nghe Từ Toa nói: “Nếu các chú muốn mua trang sức, cháu kiến nghị vẫn nên chọn mấy loại vàng và kim cương, hiện giờ trong nước chúng ta vẫn chưa quá ưa chuộng. Hơn nữa loại đồ này, quá to thì đắt muốn chết, quá nhỏ lại không đáng giá. Chúng ta ra nước ngoài một chuyến như vậy, không đến mức tiêu sạch tiền đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận