Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 751. Về quê 5

Chương 751. Về quê 5
Chương 751: Về quê 5
Trụ Tử: “Không sao cả.”
Giang Phong đấm anh ta một cái, nói: “Giữa cậu và tớ còn giấu giếm cái gì, cậu chính là phù rể của tớ, quan hệ thế này còn không nói được sao?”
“Cả thôn mười mấy người đều là phù rể của cậu mà.” Người không biết nói chuyện kia lại mở miệng.
Lời này khiến mọi người dở khóc dở cười, Giang Phong: “Có phải nhà cậu có khó khăn gì không?”
Trụ Tử: “Cũng không có, chỉ là cuộc sống có hơi nghèo tí thôi.”
Giang Phong thấy anh ta không muốn nói, cũng không ép hỏi nữa.
Tuy rằng bên này nói chuyện rất náo nhiệt, sục sôi ngất trời, nhưng mắt thấy sắp đến giờ cơm chiều, ngược lại không tiện dây dưa ở bên này nữa, mọi người đều ôm kẹo rời đi, bọn họ cũng hạ quyết tâm ngày mai vẫn tới ngồi tiếp.
Bà Từ dặn Cổ Đại Mai: “Con đi gọi nhà bác cả con qua đây ăn cơm, hiếm khi nhà Từ Toa về.”
Cổ Đại Mai: “Vâng.”
Người mẹ ở bên cạnh cô ta, vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì, cũng nhanh chóng đi theo ra cửa.
Mọi người đi rồi, chỉ còn lại một nhà bốn người Giang Phong thêm bà Từ và hai đứa trẻ sơ sinh không hiểu chuyện.
Từ Toa: “Bà ngoại, bà sống thế nào?”
Bà Từ nắm tay cô, đáp: “Tốt lắm, thím cả Hà ở bên này giúp đỡ bọn bà, hai đứa trẻ cũng không náo loạn, ngược lại không mệt, chỉ là cơ thể tụi nhỏ yếu quá, bà không dứt ra được.”
Bà cụ không dứt được hai đứa trẻ ở bên này, cũng như không thể buông ba mẹ con Từ Toa được một tay bà cụ chăm bẵm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là người yếu càng cần bà cụ hơn, cho nên bà cụ vẫn ở lại.
Bà cụ nói: “Bà nghĩ qua rồi, vừa vặn lần này các cháu qua đây, bà cũng chia đồ cho các cháu luôn…”
Từ Toa: “Bà ngoại…” Cô mở miệng định khuyên.
Ngược lại bà Từ kiên định lắc đầu: “Không cần khuyên bà, cho các cháu sớm hay cho các cháu muộn, đều là cho các cháu cả. Bây giờ bà cho các cháu, nói không chừng còn có ích cho các cháu, sau này đợi tuổi tác lớn rồi, có tiền cũng không thể tiêu.”
Từ Toa: “Bà nói toàn gì đâu.”
Bà Từ: “Bà biết cháu là đứa trẻ tốt, cậu cháu cũng không khiến bà thất vọng, như vậy rất tốt.”
Bà cụ hơi dừng một chút, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, do dự hỏi Từ Toa: “Toa Toa, vừa hay cháu về, bà ngoại có thể cầu cháu một chuyện được không?”
Lần đầu tiên bà cụ nói lời này, còn có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn kiên định bảo: “Là liên quan đến anh Từ Lập của cháu.”
Từ Toa: “Bà ngoại, bà nói chuyện với cháu còn xa lạ như vậy làm gì, có gì thì bà cứ nói thẳng đi.”
Bà Từ: “Cháu có thể sắp xếp một công việc cho anh Từ Lập của cháu được không?”
Bà cụ giải thích: “Chuyện này là chị cả tìm bà, bà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mở miệng nói với cháu. Bà biết cháu không muốn dùng người quen, nhưng con người của anh Từ Lập của cháu rất tốt. Bà cũng cảm thấy đứa trẻ này khổ quá, cứ tiếp tục làm như vậy, người cứ nhất định phải làm đến bệnh mới được sao, nên mới nghĩ để thằng bé rời đi.”
Từ Toa: “…?”

“Anh Từ Lập của cháu, thật sự quá khổ.”
Từ Toa: “Bà ngoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này bà Từ mới nói ra, hóa ra Tiểu Trần và Từ Toa đều làm cán sự ở trong thôn, bọn họ là những cán sự bản thân cam chịu số phận trong thôn, chỉ lấy công điểm, không lấy tiền lương. Nhưng sau này trong thôn bọn họ xây dựng nhà xưởng.
Hai người cũng đều đi qua bên đó, một người quản lý tiêu thụ, một người quản lý sản xuất. Tiểu Trần khôn khéo, cũng biết xử lý hơn Từ Lập, lại có thể kết nối với cấp trên, nên rất nhanh đã trở thành phó xưởng trưởng.
Xưởng trưởng là đội trưởng Trần kiêm chức, trên cơ bản không quản quá nhiều chuyện, chỉ có chuyện lớn mới ra mặt. Vài năm trước còn ổn, nhưng hai năm này, bởi vì một vài tranh chấp về mặt công việc mà quan hệ của hai người lạnh nhạt hẳn đi. Cụ thể là phía bên Tiểu Trần thân là phó xưởng trưởng kiêm quản lý tiêu thụ, luôn lấy đi rất nhiều phí giao thiệp, nhiều đến mức có thể còn hơn cả một nửa tiền lương của công nhân. Thân là một thành viên của nhà xưởng, hiển nhiên Từ Lập không đồng ý. Nhà xưởng bọn họ kiếm tiền không dễ dàng, anh ta hy vọng có thể tăng thêm càng nhiều phúc lợi hơn cho mọi người, nhưng Tiểu Trần cũng có cách nói của riêng mình, anh ta cho rằng chính vì anh ta biết tặng quà, mới khiến đơn hàng của xưởng nhiều hơn.
Đại đội trưởng là đồ ba phải đối với chuyện này. Người này luôn như vậy, không đụng đến phần mình thì sẽ ba phải.
Vốn dĩ chuyện này đã rất khó coi rồi, nhưng ai ngờ nó còn truyền ra ngoài nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận