Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 499. Trở về

Chương 499. Trở về
Chương 499: Trở về
Giang Phong mặt đầy vô tội: “Nếu như là để mình ở, cháu muốn xây đẹp một chút, dễ chịu một chút, đến lúc đó không thể thiếu thêm vào một số đồ vật, tự nhiên vẫn là có lý do thì càng tốt. Còn việc bám váy hay không, cháu không hề ngại. Bọn họ chính là không ăn được nho mới nói nho xanh.
Từ Sơn: “…”
Anh ta cảm thấy da mặt mình đã đủ dày, nhưng mà hiện tại anh ta mới nhận ra, Giang Phong mới là thần.
Từ Sơn: “Vậy, còn một việc khác thì sao?”
Giang Phong: “Cháu muốn làm phiền bà ngoại nhờ người nhà mợ tới hỗ trợ, cháu định ra kỳ hạn công trình rất gấp, người trong thôn chúng ta còn phải làm ruộng, cháu sợ kéo dài thời gian lâu quá, nhiều người làm việc gì cũng nhanh. Cậu yên tâm, chắc chắn là không thể để mọi người làm việc không công.”
Từ Sơn vỗ ngực đảm bảo: “Cái này không thành vấn đề, cái gì mà làm không công với chả có công, có thể bao ăn cơm là bọn họ trăm phần trăm bằng lòng.”
Giang Phong cười nói: “Vậy được, nhờ cậu.”
Từ Toa dựa vào một bên cảm khái: “Vậy là mình sắp kết hôn rồi.”
Giang Phong: “Em sốt ruột hả?”
Từ Toa lập tức lên gối tung cước, Giang Phong nhanh chóng bắt được, cười nói: “Em là bị anh nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận sao?”
Từ Toa tức anh ách: “Anh đúng là phiền phức! Em mới không có!”
Giang Phong nhướng mày.
Từ Toa chống nạnh: “Em vốn dĩ không có.”
Cô ra vẻ muốn nhào lên đánh người, bà Từ thấy vậy thì bật cười, nói: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Từ Toa làm nũng: “Bà ngoại, bà xem đi anh ấy bắt nạt cháu.”
Cô cười kiêu ngạo: “Không dạy dỗ anh ấy, anh ấy còn tưởng rằng cháu dễ bắt nạt.”
Giang Phong cười càng to hơn, Từ Toa: “Phiền chết.”
Từ Sơn thấy bọn họ tranh cãi, thật lòng cảm thấy so với Từ Toa, bà xã nhà mình thật đúng là dịu dàng, quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thật là, không thể!
Bọn họ nói chuyện chọc cười như vậy một hồi, rất nhanh đã đến trạm, Từ Sơn nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: “Không biết còn có thể nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa hay không.”
Từ Toa trêu chọc: “Làm sao, cậu còn rất nhớ cô ta ạ?”
Từ Sơn nhún vai: “Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, nói cũng không thể nói bậy, mợ cháu nghe thấy có mà đánh cậu chết. Cậu không phải là tò mò sao?”
Từ Toa gật đầu, nói: “Thật ra cháu cũng có chút tò mò, cháu vẫn luôn cho rằng cô ta hẳn là sống cũng khá tốt.”
Hồ Hạnh Hoa chắc chắn sẽ chọn cho mình một người đàn ông có tiền đồ, cho nên Từ Toa cảm thấy cô ta chắc chắn sống rất tốt, chỉ là hiện tại… Thoạt nhìn cũng thật không cảm thấy là khá tốt. Từ Toa chắt lưỡi một cái, cũng đi theo Từ Sơn nhìn ngó xung quanh, hai người này, không hổ là cậu cháu, bộ dáng lấm lét rất giống nhau.
Chẳng qua, bọn họ nhìn một vòng, nhưng lại không tìm được người.
Giang Phong: “Chúng ta đi thôi, cháu thấy cũng đã đến bữa rồi, chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa rồi trở về.”
Bà Từ: “Cũng sắp đến cửa nhà rồi, đi tiệm cơm quốc doanh làm gì?”
Từ Toa lập tức thầm thì bên tai bà: “Chúng ta về nhà cũng phải mất hai ba tiếng, bà ngoại, bây giờ sắp 12 giờ, cháu đói bụng lắm.”
Bà Từ làm sao chịu nổi Từ Toa làm nũng, bèn thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, đi ăn, đi!”
Từ Sơn: “Hoan hô!”
Anh ta yên lặng cho Từ Toa một cái like, Từ Toa đắc ý hất cằm.
Nếu phải nói, Từ Toa thật là muốn cảm khái một câu duyên phận giữa mình và nữ chính, bọn họ vừa đến tiệm cơm quốc doanh ngồi xuống không được bao lâu, thế mà lại đụng phải Hồ Hạnh Hoa. Hồ Hạnh Hoa mang theo hộp cơm lại đây mua thức ăn, vừa thấy đoàn người nhà họ Từ, cô ta cũng kinh ngạc mở to mắt, chỉ là rất nhanh lại nghĩ đến chính mình, cả người lôi thôi chật vật. Lại có chút ảo não tại sao lúc ra ngoài lại không ăn mặc tử tế một chút, cứ thế vô duyên vô cớ hạ thấp thể diện.
Hôm nay Hồ Hạnh Hoa ăn mặc xinh đẹp hơn ngày đó ở nhà ga, nhưng như vậy cũng là quần áo rách vá đùm vá chụp, mặc năm sáu ngày rồi, cũng đã bẩn và nhăn nhíu. Tóc cô ta buộc vội lòa xòa rủ xuống, sắc mặt xám xịt, tiều tụy đến trông như 25, 26 tuổi, nói ra cũng có người tin.
Lại nhìn Từ Toa, tuy rằng mấy năm không gặp, nhưng là cô vẫn rất trẻ trung, áo sơ mi vải tổng hợp màu vàng nhạt, tóc ngắn hơi xù mang theo vẻ năng động, lại nhìn mặt cô, càng là môi hồng răng trắng. Hồ Hạnh Hoa thấy mà trong lòng hận nghiến răng, ghen ghét vô cùng.
Nhớ năm đó, cô ta tự nhận mình không thể kém Từ Toa, nhưng mà bây giờ lại cách nhau một trời một vực.
Cô ta không bằng trước kia, nhưng Từ Toa lại đẹp hơn nhiều so với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận