Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 211. Bỏ bê công việc

Chương 211. Bỏ bê công việc
Chương 211: Bỏ bê công việc
Từ Sơn và Cổ Đại Mai về nhà ngoại một cái là người trong thôn bắt đầu xì xào bàn tán, sôi nổi dị nghị, có phải Cổ Đại Mai về nhà mẹ đẻ tìm viện binh, muốn về tìm vợ Trần Nhị và Hồ Hạnh Hoa để tính sổ?
Suy ngẫm một chút, vô cùng có khả năng!
Tuy rằng nhà họ Từ ít người, nhưng mà người nhà Cổ Đại Mai lại rất đông!
Mọi người bàn tới bàn lui, càng nói càng hăng, càng đồn càng như thật, ngay cả đại đội trưởng cũng lắp bắp đến hỏi Từ Toa.
Từ Toa cạn lời: “... Lời đồn này, làm sao truyền đến tai chú vậy ạ?”
Cô nghiễm nhiên đường hoàng khẳng định: “Tất nhiên là không phải rồi!”
Đại đội trưởng: “...”
Cái này, chú không tin!
Vậy tại sao phải về nhà ngoại!
Đây không phải thói quen của Cổ Đại Mai, cô ta kẹt xỉ như vậy, làm sao nỡ bỏ phí công điểm chứ?
Từ Toa nói: “Thực sự không phải như chú nghĩ, mợ chỉ là về thăm nhà thôi.”
Lần này, đại đội trưởng càng không tin. Ông ta nói lời thấm thía: “Từ Toa này, chuyện của đại đội chúng ta, thật ra không phải là chuyện lớn gì, có việc gì chú cũng coi như là có thể quán xuyến được hết, không đến mức tìm người giúp đỡ. Cháu nói đúng không?”
Từ Toa: “Thật không phải mà chú!”
Đại đội trưởng vẫn là “Chú không tin”, tiếp tục lải nhải: “Từ Toa, chú hiểu, từ lúc cháu đến đại đội, vợ Trần Nhị và một số nữ đồng chí đã gây ấn tượng không tốt với cháu. Nhưng mà cho dù là chuyện gì, còn không phải là chuyện trong nội bộ thì nội bộ xử lý sao? Vốn dĩ không phải chuyện lớn, làm ầm lên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại đội ta, như vậy không phải là không hay sao? Cháu là một thành viên trong đội, cũng phải biết giữ gìn thanh danh của đại đội! Hơn nữa, bọn họ đều nhận lỗi rồi! Tối hôm qua mợ cháu còn nhận hai mươi quả trứng nữa! Nếu như cháu cảm thấy không đủ, chúng ta có thể bàn lại! Mọi việc chúng ta từ từ nói, nhưng mà gọi viện binh thì thực sự không cần! Cháu xem chú nói có đúng không? Như vậy, cháu nói đi, nhà cháu còn muốn cái gì, chú đến hai nhà kia nói. Hai cái nhà sao chổi kia, cả ngày gây phiền toái cho chú. Chú không tha cho bọn họ! Cháu nói, cháu cứ nói đi.”
Từ Toa: Trời ơi!
Thật là quá đáng mà!
Cô thoạt nhìn giống như là loại lật lọng sao?
Từ Toa nghiêm mặt, vô cùng không vui: “Cháu đã nói không phải là không phải! Chú cứ nói vậy là cháu giận đấy nhé!”
Vô cùng hung dữ.
Đại đội trưởng: “Chú...” Phương Kiến Quốc rốt cuộc không nhìn được nữa, ông ta vội tiếp lời: “Đại đội trưởng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thấy nhà Từ Toa thực sự không có tư tâm.”
Đại đội trưởng vẫn còn nghi ngờ.
Phương Kiến Quốc bèn nói: “Anh cũng không thể nghe mấy bà trong xóm nói hươu nói vượn, bọn họ có đáng tin à?”
Lời vừa nói ra, đại đội trưởng lại quay sang nhìn Từ Toa, rồi lại cảm thấy cô đúng là đáng tin hơn so với mấy bà thím trong thôn, sau đó lập tức gật đầu: “Ngược lại là vậy thật.”
Từ Toa chán nản: “Không phải thế à.”
Đại đội trưởng vẫn hỏi lại: “Thật sự không phải đi cáo trạng?”
Từ Toa: “Thật ạ!”
Đại đội trưởng cuối cùng vẫn nửa tin nửa ngờ mà thở dài nói: “Thôi được rồi.”
Từ Toa nghiêm túc khuyên bảo: “Đại đội trưởng, chú không thể ai nói thế này thì nghe thế nọ như vậy, chú làm thế là không được.”
Đại đội trưởng: “Ừ!”
Tuy nhìn có vẻ như là không phải tìm cứu binh, nhưng Cổ Đại Mai về nhà mẹ đẻ làm gì, đại đội trưởng không hề quan tâm. Dù sao ông ta chính là người không muốn dòm ngó cuộc sống riêng tư của người khác nhất cái làng này. Với kinh nghiệm nhiều năm của ông ta, thì biết được càng nhiều thì càng mệt mỏi.
Vẫn là cái gì cũng không biết mới là hay nhất.
Đại đội trưởng: “Vậy chú về ban quản lý đại đội đây.”
Ông ta vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Hoàng Diệu Thường lẩm bẩm đi vào, đại đội trưởng vội gọi lại hỏi: “Lại có chuyện gì vậy?”
Mấy nữ đồng chí này, thực sự là khiến ông ta quá mệt mỏi.
Hoàng Diệu Thường ngẩng đầu nhìn, thấy là đại đội trưởng thì giống như nước lũ vỡ đập, kêu oai oái: “Đấy chú xem, nhà Đại Hổ có bốn sức lao động, còn có nhà Thổ Cẩu Tử hai lao động nữa, sáu người đàn ông, hôm nay bọn họ đều không đi làm việc. Mấy người nam đồng chí bây giờ là sao. Đang yên đang lành, cả ngày lên núi lần mò.”
Đại đội trưởng nhìn lướt qua nói: “Không làm việc thì không có công điểm, cháu cứ dựa theo tình hình thực tế mà làm, quan tâm mấy chuyện vớ vẩn làm gì?”
Hoàng Diệu Thường tức anh ách: “Bây giờ bọn họ không chăm chỉ làm việc, vậy thì thiếu công điểm, thu hoạch vu thu không đổi được bao nhiêu lương thực thì phải làm sao?”
Cũng không phải là cô ta tốt bụng, mà là sau vụ thu hoạch mượn lương chính là lựa chọn của mấy nhà khó khăn không vượt qua nổi. Năm nào cũng đi mượn, năm này qua năm khác, công điểm năm này bù cho lương thực năm trước, công điểm năm sau trả cho lương thực năm nay. Cứ thế biết đến bao giờ mới không phải đi vay mượn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận