Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 396. Góp tiền

Chương 396. Góp tiền
Chương 396: Góp tiền
Giang Phong với Từ Toa giống nhau, đều không phải là đứa trẻ nhà có tiền gì đó nhưng cứ cho rằng không có hiểu biết về phương diện này thì cũng có kiến thức cơ bản, chất lượng của món đồ này không cần nói nhiều đã biết là đồ rất tốt rồi.
Anh nhìn chăm chú rồi nói: “Hai cậu muốn đổi thế nào? Muốn đổi tiền hay là đổi lương thực?”
Đại Dũng và Nhị Dũng thật sự không hiểu rõ lắm, hai người nhìn nhau rồi hỏi: “Có thể, đổi cả hai không?”
Chính là trong lòng họ quả thật không có tính toán, không biết có thể đổi được bao nhiêu, nếu như chỉ có thể đổi được rất ít vậy dĩ nhiên họ muốn đổi lương thực hơn. Nhưng nếu như món đồ này có giá, vậy thì chắc chắn không thể đổi hết ra lương thực được.
Có lẽ là sợ Giang Phong hiểu lầm bọn họ lòng tham không đáy, Nhị Dũng vội vàng giải thích một chút.
Bởi vì cũng từng dẫn Tiểu Thạch Đầu đến khám bệnh nên xem như là có qua lại với Giang Phong, vì vậy anh ta chủ động hơn Đại Dũng một chút.
Giang Phong: “Vậy các cậu định đổi bao nhiêu? Hay là, các cậu vốn dĩ không có tính toán?”
Đại Dũng và Nhị Dũng chân thành lại trung thực nói: “Chuyện này quả thật bọn cậu không có tính toán.”
Tuy nói nông dân cũng không phải đồ ngốc, ai cũng có ít trí tuệ của mình. Nhưng đó là đối với vấn đề của cuộc sống, dạng chuyện này thì hoàn toàn không nhìn ra giá của món đồ, bọn họ ngược lại cũng không ra vẻ ta đây, nếu kiêu căng ngạo mạn mới thật sự là kẻ ngốc.
Còn không bằng ăn ngay nói thật.
Nhị Dũng tin tưởng vào thái độ làm người của Giang Phong, nói cho cùng với quan niệm của anh ta thì Giang Phong khám bệnh rẻ cho người ta, nhân phẩm của người này rõ ràng cũng được.
Giang Phong: “Ngoài lương thực ra thì sao, gà vịt cá thịt, có quan tâm đến không?”
Anh lại hỏi: “Vải thì sao?”
Hai anh em vội gật đầu, chỉ có điều do dự hỏi: “Món đồ này có thể đổi nhiều đồ thế à? Dù thế nào thì chủ yếu vẫn muốn lương thực, nếu có thể đổi những cái khác dĩ nhiên cũng tốt. Nhưng bọn cậu đang cần gấp lương thực.”
Giang Phong gật đầu: “Được. Như thế này đi, ngày mai cháu báo với hai cậu.”
Hai người gật đầu: “Làm phiền cháu rồi.”
Giang Phong cười mỉm: “Không sao.”
Vì bản nhạc đệm nhỏ Đại Dũng và Nhị Dũng đến nên bà Từ hiển nhiên phải ở cùng Từ Toa. Nếu không thì cũng không có chỗ, kết quả sáng hôm sau, Từ Toa mang theo quầng thầm mắt ra ngoài. Chẳng còn cách nào khác, nửa đêm không dám ngủ lại không thể đi dạo xung quanh, chỉ có thể trợn mắt gắng gượng như bóng đèn.
Quả nhiên con gái có bí mật là vất vả nhất.
Chẳng qua cho dù như vậy, Từ Toa vẫn lén lút gặp Giang Phong, hai người bàn bạc một chút, Từ Toa nói khẽ:
“May mà anh đã nói lộ ra chuyện đi chợ đen, nếu không cũng không biết giải thích thế nào. Ba em ở đây, em cũng không phát huy tốt được ấy!”
Có bí mật, khổ quá đi!
Quá quá quá khổ!
Giang Phong: “Tiền mặt anh có 400, anh định đưa cho họ hết, những lương thực khác thì em gom lại nhé.”
Từ Toa buồn rầu cào tóc: “Ba em ở đây mà, sao em chuyển ra ngoài được chứ, đêm hôm khuya khoắt, tính cảnh giác của ba em cao như thế, chắc chắc có thể nhận ra.”
Ba của cô không phải là nhóm mấy người của bà cô đâu.
Giang Phong: “Anh nghe ba em nói, vì muốn xin trợ cấp một chút cho Tiểu Lâm Châu nên ông định đi công xã.”
Từ Toa: “Ừ, chuyện này em biết, sao thế?”
Giang Phong: “Hôm nào ba em đi, em chuyển đồ đặt vào trong phòng trước đi, khóa cửa cẩn thận. Sau đó tìm một lý do để người nhà ra ngoài, chỉ cần ba em không ở đây, những người khác đều dễ lừa gạt, anh lén lút đi qua chuyển đồ đi.”
Từ Toa: “Mẹ nó, chuyện này khác gì ăn trộm đâu chứ?”
Giang Phong: “Không có khác biệt nhưng chẳng phải là không còn cách nào à?”
Từ Toa: “Vậy cũng đúng.”
Bọn họ căn bản sẽ không đi tìm người mua gì đó, tự mình mua thì phải lo liệu nhiều.
Nhưng trái lại cô lại nói: “Vậy đi, em thêm 600 cho anh, anh đưa cho họ 1000. Còn về những món đồ khác, đưa cho họ ít một chút, anh xem được không?”
Giang Phong gật đầu, anh nói: “Anh còn cố tình hỏi họ có muốn vải hay không, anh thấy họ chịu đấy, cái này lại đỡ rách việc hơn so với lương thực…”
Hai người họ trốn trong góc hẻo lánh thì thà thì thầm, ở xa xa nhìn lại thật chẳng giống người tốt gì cả.
Ở thời đại này, 1000 đồng có thể mua hai căn nhà ở trên công xã, nếu như mua nhà kém hơn một chút thì có thể mua được ba căn.
Phải nói rằng số tiền này thật sự không ít.
Giang Phong cũng không ngờ Từ Toa chịu cho nhiều như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận