Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 382. Quá khứ 2

Chương 382. Quá khứ 2
Chương 382: Quá khứ 2
Ngược lại nhân lúc rảnh rỗi, bà Từ nhỏ giọng nói: “Có phải con nghĩ đến ngày trước không? Mấy thứ khốn nạn xúi quẩy đó sẽ không có kết cục tốt đâu, nhất định sẽ bị báo ứng.”
Tuy rằng lúc trước khi Từ Hồng Vĩ mới tới nhà bọn họ cũng không nói ra, nhưng sau này ngược lại, lại nói rất rõ ràng, rốt cuộc tại sao bản thân là một đứa nhỏ lại rời xa nhà, vì vậy bà Từ cũng biết chuyện quá khứ của nhà ông.
Từ Hồng Vĩ mím môi, không nói gì cả.
Thật lâu sau, nhìn Từ Toa sải bước đi đằng trước, ông mới thấp giọng bảo: “Bọn họ đã bị báo ứng rồi mẹ à.”
Bà Từ ngạc nhiên nhìn về phía Từ Hồng Vĩ.
Từ Hồng Vĩ: “Mấy tháng trước con đã tìm được bọn họ.”
Ông cũng không tìm người một cách gióng trống khua chiêng, cũng không có mượn tay người khác, cho nên tìm mất vài năm, nhưng đã tìm được.
Bà Từ: “Vậy bọn họ…”
Từ Hồng Vĩ bình tĩnh: “Vốn dĩ con từng nghĩ nhất định phải cho bọn họ biết tay, nhưng không ngờ ông trời đã cho bọn họ biết tay rồi.”
Bà Từ: “…”
Từ Hồng Vĩ: “Mấy năm trước bọn họ bị người tố giác là phú nông, đã bị xác định thân phận, bây giờ sống rất tệ.”
Bây giờ một thân phận phú nông đại diện cho điều gì, bà Từ cũng hiểu rất rõ ràng, bà cụ hít ngược một ngụm khí lạnh, nhưng lại hả hê nói: “Đáng kiếp!”
Từ Hồng Vĩ mỉm cười: “Đúng vậy, thật đáng kiếp! Cho nên ông trời có mắt, ngược lại con không cần làm gì cả.”
Đây cũng là lý do tại sao ông không dám gióng trống khua chiêng.
Khi ông rời nhà cũng lớn hơn Tiểu Lâm Châu rất nhiều, cho nên cũng nhớ mọi chuyện, ông nhớ ruộng đất nhà mình không ít. Bằng không cũng sẽ không bị người nhòm ngó, khiến sau này ông mất đi người thân, còn bị đuổi ra ngoài lang thang.
Chính vì nhớ những chuyện này nên ông mới không dám sơ suất, dù sao sở hữu ruộng đất nhiều chính là phiền phức. Bây giờ chỉ có thân phận bần nông mới là có “thể diện” nhất.
Quả nhiên, bọn họ vì ruộng đất nhiều mà bị xác định, mà nghe nói những người này còn muốn đẩy tội lên người ông. Thế nhưng ông đã biến mất mười mấy năm, rất nhiều người già năm đó đều chứng minh ông đã rớt xuống núi “chết” rồi, chẳng ai thật sự tin một đứa trẻ còn sống, cho nên lời của bọn họ cũng không được tin.
Hơn nữa bởi vì không ngừng giảo biện, cũng được tính là phú nông khá nghiêm trọng ở bản địa, là loại thường xuyên phải lôi ra phê bình đó.
Từ Hồng Vĩ nghĩ đến đây thì cười lạnh.
Năm đó người nhà ông mất vì chuyện ngoài ý muốn, lại không có người thân thực sự. Những người cùng dòng họ này nói là cùng họ, nhưng thực ra có quan hệ huyết thống cách một trăm tám mươi nghìn dặm, nhưng lại có thể vì một chút “quan hệ” này, mà liên hợp lại với nhau giành đất của nhà ông.
Bây giờ tất cả đều chịu báo ứng rồi, thật đúng là xấu mặt.
Từ Hồng Vĩ vốn cũng muốn ra tay, nhưng bởi vì nhà bọn họ khá được “coi trọng” ở địa phương, cho nên ông cũng không mù quáng chạy ra thu hút sự chú ý của người ta.
Bà Từ: “Những chuyện này, con biết là được, đừng tham gia vào, không thể vì báo thù và dính một thân máu tanh.”
Từ Hồng Vĩ: “Con biết.”
Bà Từ vỗ cánh tay của con rể, nói: “Những người đó sống không tốt lại chính là chuyện tốt, tối nay mẹ sẽ hầm canh gà cho con để chúc mừng một chút.”
Từ Hồng Vĩ dở khóc dở cười, ông bảo: “Ngược lại không cần đâu.” Ông nói từ tận đáy lòng: “Nhà chúng ta có đồ tốt cũng không thể ngày một ngày hai đã ăn xong, năm mới biết làm sao đây?”
Bà Từ trừng mắt: “Vậy con không thể bồi bổ sao? Mẹ cũng không giết gà nhà mình, gà nhà mình chính là gà chiến đấu, có thể đẻ trứng, không giết được. Mẹ nghe nói gà nhà bà cụ Lâm không đẻ trứng, bà ta còn đang do dự có nên giết ăn thịt luôn không, rồi lại ấp trứng gà con, nếu như mẹ mua, bà ta chắc hẳn sẽ đồng ý.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông suy nghĩ rồi đáp: “Đừng ra giá, con lên núi xem có gà rừng hay không, có thể bắt được vậy tối nay sẽ hầm canh gà rừng, nếu như không bắt được thì bỏ đi, được không?”
Bà Từ: “Đứa trẻ nhà con…”
Từ Hồng Vĩ kiên định: “Thật sự không cần đâu.”
Từ Toa đã đi rất xa, nhìn thấy bà ngoại cô và ba cô còn đang ríu rít ở phía sau, cô vẫy tay: “Mọi người đi nhanh chút đi.”
Từ Hồng Vĩ: “Tới đây.”
Ba thế hệ trở về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy đám phụ nữ may khăn lau nhỏ đã tới đây, bà Từ lập tức chào hỏi, sau đó lại dặn dò hành trình ngày hôm nay với Từ Sơn.
Từ Sơn thật sự hoàn toàn không ngờ, vậy mà mẹ mình lại thương mình như thế, làm ra một chuyện lớn cho anh ta.
Anh ta cười khổ: “Mẹ, anh rể con và bác sĩ Tiểu Giang lên núi, con không cần đi theo đâu nhỉ?”
Với thể chất đó của bác sĩ Tiểu Giang, mẹ mình còn kêu mình đi theo, đây là đòi mạng chứ gì nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận