Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 429. Chẳng còn gì để nói

Chương 429. Chẳng còn gì để nói
Chương 429: Chẳng còn gì để nói
Từ Toa nghiêng đầu: “Quái sao? Cháu cảm thấy rất uy vũ đấy chứ! Chó con nhà chúng ta, phải là chó con uy vũ nhất.”
Cổ Đại Mai một lời khó nói hết nhìn Từ Toa, rồi lại cúi đầu nhìn hai con chó ăn no rồi ngủ, trông thật mềm mại, cảm giác hai chữ uy vũ này không hợp với tụi nó. Cô ta cảm thấy thế này cũng kỳ cục quá rồi, nhưng khó ngăn nổi có người đi nịnh bợ.
Giang Phong làm bộ nghĩ ngợi, rồi gật đầu đáp: “Cái tên này vô cùng hay, chúng ta không cần thiết gọi những cái tên phổ biến như Đại Hoàng, Đại Hắc, Đại Bạch, chúng ta gọi tên này rõ ràng rất có ý nghĩa. Hơn nữa còn thể hiện mong ước tốt đẹp của em với chó con, hy vọng sau này bọn chúng đều lợi hại và khỏe mạnh như sư tử và hổ.”
Từ Toa đắc ý: “Đúng chứ?”
Cổ Đại Mai không ngờ cái này cũng có thể khoác lác, cô ta cạn lời ngửa đầu lên trời.
Cho nên nói, người đọc sách đúng là biết lừa người.
Đôi mắt của Từ Toa sáng ngời: “Em biết ngay, anh hiểu em nhất.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Đương nhiên anh hiểu em rồi, anh là chồng chưa cưới của em cơ mà.”
Anh ngồi xổm xuống, sóng vai với Từ Toa, hai người cùng nhau nhìn chó con, Giang Phong nói: “Sau này bọn anh sẽ bảo vệ em.”
Từ Toa vỗ anh một cái đầy dí dỏm, bảo: “Anh nghĩ em là đại vương gây chuyện chắc, sao em lại cần bảo vệ được? Còn nữa, ai nói con gái không bằng đàn ông, anh xem đoán đồ, em còn không bằng anh chắc?”
Giang Phong: “Không có, em lợi hại nhất.”
Từ Toa nở nụ cười vui vẻ.
Nữu Tể: “Ngủ rồi.”
Từ Toa: “Đúng rồi.”
Nữu Tể đứng dậy, nói: “Được, vậy em cũng ngủ.”
Còn khỏi nói, trong nhà nuôi hai chú chó con, tuy rằng thoạt nhìn cũng rất phiền phức, nhưng ngược lại cũng khiến trong nhà náo nhiệt hơn một chút.
Phía bên nhà họ Từ, Từ Toa đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, trong vài ngày đã tìm được tiệm thú cưng, ngược lại cũng chuẩn bị đầy đủ cho chó con, thực ra chó con nhà bọn họ có thể sống tốt hơn, nhưng ở thời đại này, Từ Toa cũng không dám lôi ra dùng.
Nhưng chỉ như hiện tại, chó con nhà bọn họ đã hoàn toàn khác chó con nhà người ta rồi. Đúng, chó con sống cuộc sống siêu xa xỉ.
Mà thân là nhà chủ cũ của chó con, nhà họ Hoàng cũng rất bận rộn, dù sao cũng đến mấy chú chó con cơ mà.
Chị dâu cả của Hoàng Diệu Thường chuyển chó to chó nhỏ vào phòng, trong lòng không vui, ngoài miệng cũng cằn nhằn: “Người còn chưa ăn no nổi, còn nuôi nhiều thứ như vậy nữa, thế này phải lãng phí bao nhiêu đây? Cuộc sống trong nhà cũng không giàu có gì…”
Còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Diệu Thường oán trách: “Nếu như nhà chúng ta không giàu có, vậy trong thôn cũng không có người giàu có, còn nữa, con của Đại Hoàng cũng đều tặng đi hết rồi, đều có người ta chăm chứ chẳng cần chị nuôi. Tạm thời chăm sóc có một hai ngày như vậy, chị cứ cằn nhằn mãi chưa xong là sao? Ba mẹ tôi còn chưa nói không bằng lòng kia kìa, ngược lại chị cứ lầm bà lầm bầm. Sao thế? Nhà chúng ta không nên nuôi chó sao? Điều kiện nhà chúng ta tốt như vậy, khó tránh nổi không có người có suy nghĩ đó, nuôi Đại Hoàng rồi, nhà chúng ta an toàn biết bao! À phải, phòng ngày phòng đêm nhưng cướp nhà khó phòng, chị chỉ mong sao trong nhà không có Đại Hoàng nữa, đến khi đó chị có thể thỏa thích lén cầm đồ về nhà mẹ đẻ chứ gì.”
“Cô, sao cô lại nói chuyện như vậy…”
Hoàng Diệu Thường: “Tôi nói chuyện như vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy chị mất não như vậy sao, cũng không phải bản thân mình không có con cái, nhưng cả ngày chỉ nghĩ đến trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cả ngày chỉ nghĩ trợ cấp cho em trai chị, em trai chị chỉ là một tên phế vật, chị còn trông mong anh ta chống lưng cho chị chắc? Thật là nực cười!”
Hoàng Diệu Thường chướng mắt nhất là chị dâu cả của cô ta. Lúc mới đầu cô ta cũng không thẳng thắn như vậy, nhưng ngày tháng lâu dần, thật sự cũng tràn ngập cơn tức rồi, hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Chị dâu cả của cô ta, đến ngay cả một cái cúc áo cũng phải trộm mang về nhà mẹ đẻ, trở thành trò cười ở trong thôn.
Cũng không chỉ Hoàng Diệu Thường, mà gần như cả nhà họ Hoàng đều chướng mắt chị dâu cả của cô ta. Người này đúng là không tỉnh táo, ăn chút đồ ngon, cũng có thể lén khóc, cảm thấy ba mẹ và em trai ở nhà mẹ đẻ cô ta không có cái ăn. Mình ăn, chính là bất hiếu.
Chính vì như vậy, cô ta mới không có một chút địa vị nào ở nhà họ Hoàng hết, ngay cả ba đứa con gái của mình cũng không muốn thấy người làm mẹ này. Dù sao thì người này mẹ này không thương mình, chỉ thương mỗi cậu chơi bời lêu lổng, vậy ai có thể thích được cơ chứ? Nhiều năm như vậy, một hai lần cũng không phát hiện ra, nhưng lâu như dài trời đất, trẻ con cũng thấy chạnh lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận