Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 682. Đồ ăn

Chương 682. Đồ ăn
Chương 682: Đồ ăn
Giang Phong lại nở nụ cười, nói: “Cũng bởi vì là cơm Tây nên mới ăn không quen. Em quên em mới nói gì rồi à? Cái này và buổi triển lãm có cùng một quy luật. Tự chúng ta cảm thấy đó là quan tâm, đặc biệt chuẩn bị cơm Tây ở quê nhà cho người ta, nhưng cơm Tây chúng ta nghĩ có thể khác với cơm Tây của bọn họ. Nó cũng giống như sự khác biệt giữa đồ ăn Hoa Quốc của chúng ta với đồ ăn Hoa Quốc mà họ nghĩ. Chúng ta cảm thấy nó chính tông nhưng có thể bọn họ không thấy vậy. Nên tất nhiên là ăn không quen rồi.”
Từ Toa chỉ sandwich của mình: “Vậy sao bọn họ lại muốn cái này của chúng ta?”
Cái này của cô lại càng không chính tông, đó là do cô tự cải biến.
Giang Phong: “Có thể là em...may mắn?”
Từ Toa: “Sao lại trùng hợp thế được, em cảm thấy...”
“Chính là ở đây!”
“Mau lên!”
Từ Toa ngẩng đầu lên nhìn, có rất nhiều già trẻ lớn bé tới đây, nguyên một đám đều có chút kích động.
Từ Toa: “???”
Giang Phong nhíu mày, sau đó lập tức nói: “Mấy đồng chí nữ vào trong đi.”
“Đúng, ai biết mấy người nước ngoài này có chuyện gì chứ.”
Từ Toa: “Không đến nỗi thế đâu nhỉ?”
Đang nói chuyện thì mấy người này đã đến.
Mấy gian hàng xung quanh lập tức thò đầu qua bên này nhìn, thì thầm: “Có phải vừa rồi người nước ngoài đó ăn xảy ra chuyện rồi không?”
“Đã nói không thể tùy tiện nói chuyện với người ta rồi mà...”
“Anh ta dẫn người đến đập phá à.”
Mấy người này thảo luận sôi nổi, nhưng người nước ngoài dẫn đầu lại thay đổi sự kiêu ngạo của người tham gia triển lãm, có vài phần vui vẻ nói: “Chào anh, lần này chúng tôi tham gia buổi triển lãm các thương nhân nước ngoài, vừa rồi ngẫu nhiên nếm được sandwich của các anh, ôi trời ạ, hương vị vô cùng đặc biệt, không biết ở đây các anh còn không, chúng tôi rất sẵn lòng để mua...”
“Có, nhưng các anh...”
Trần Thịnh chừa ra chỗ trống một chút để cho bọn họ thấy được sandwich trong rổ, mấy người nước ngoài vốn không quan tâm Trần Thịnh đang nói cái gì, 'vèo' một cái, rổ đã trống trơn.
Cả đám người đang đợi: “...”
Man rợ thật!
Đã qua bao nhiêu năm rồi, thói quen giật đồ của mấy người vẫn không sửa!
“Tôi ăn thử.”
“Đồ xảo quyệt này sao cậu lại có thể lấy hai cái chứ.”
“Ông ăn rồi mà...”
Mấy người đó oán trách lẫn nhau, người đàn ông lấy hai cái kia còn gian xảo hơn, cắn hai cái sandwich một cái để làm dấu, vô cùng vui vẻ, đắc ý nói: “Tôi cắn rồi.”
“Hèn hạ!”
“Vô sỉ!”
Nói thì nói thế thôi chứ mấy người đó cũng bắt đầu ăn tại chỗ.
“Ôi không tệ không tệ!”
“Mùi vị của cái sandwich này thật không tệ.”
Bọn họ ăn vui vẻ nhưng lại khiến cho mấy người xung quanh đang đợi trợn mắt há hốc mồm.
Thì ra mấy người chạy qua để ăn à?
Về phần Từ Toa lại càng bó tay hơn.
Chắc chắn sandwich của bọn họ không chính tông, nhà ăn của bên Từ Toa tự làm sao lại chính tông được? Chắc chắn hợp khẩu vị của người Hoa Quốc bọn họ mới hợp lý nhất. Nhưng không ngờ lại khiến cho mấy người này ăn ngon lành.
Người lớn tuổi nhất kia còn vươn ngón tay cái: “Cái này ngon thật.”
Giang Phong rất hiếu kỳ, anh hỏi: “Không phải nhà khách của mọi người cũng có cơm Tây sao?”
Mấy người đó lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ: “Oh, no!”
Bọn họ lộ ra biểu cảm giống như ăn trúng chuột chết, rầu rĩ nói: “Không được, khó ăn.”
“Cơm Tây kỳ quái.”
Từ Toa ló đầu qua, hiếu kỳ đặt câu hỏi: “Nhưng món này của chúng tôi cũng không chính tông mà.”
“Nhưng ăn ngon lắm!”
“Chắc chắn ở đây có bơ đậu phộng, thơm.”
“...”
Từ Toa nghe bọn họ lảm nhảm, trong chốc lát đã hiểu ra, sandwich của cô không chính tông, nhưng ai thèm quan tâm chính tông hay không chính tông làm gì! Ăn ngon là được rồi.
Tuy khẩu vị của Hoa Quốc và khẩu vị của người nước ngoài không giống nhau 100% nhưng đối với thức ăn ngon vẫn yêu thích giống nhau.
Hơn nữa, nói chung là toàn bộ đều nhờ đối lập.
Cơm Tây của nhà khách rất khó ăn, cho nên bọn họ ăn ở đây xong đều rất kinh ngạc.
Toàn bộ đều là nhờ người cùng nghề phụ trợ đấy.
Hiếm khi đầu óc của Từ Toa linh hoạt, cô nói: “Nếu mọi người cảm thấy đồ ăn khó ăn, vậy có muốn tôi ra mặt thay mọi người một chút không? Mấy ngày nay tôi có thể cho mọi người mượn đầu bếp của nhà ăn chúng tôi.”
Quả nhiên mắt của mấy người đó đều sáng lên.
Có thể thấy cơm Tây của nhà khách không thể làm họ hài lòng.
“Cám ơn cô, quý cô xinh đẹp.”
Từ Toa: “Không cần khách sáo.”
Tuy mấy người này không phải khách hàng của bọn họ, nhưng hôm nay không phải khách hàng cũng không có nghĩa là ngày mai không phải khách hàng, Từ Toa vẫn sẵn sàng khách khí một chút.
Chỉ có điều Từ Toa thấy ở đây hết đồ rồi nên quay qua hỏi người của mình: “Có phải mọi người ăn chưa no không? Chờ khi nào về tôi sẽ mang bánh bao cho mọi người.”
“Cảm ơn bà chủ.”
Từ Toa nở nụ cười, nói: “Chuyện nhỏ.”
“Bánh bao? Sao không ai cho chúng tôi ăn bánh bao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận