Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 115. Vấn đề nhà ở

Chương 115. Vấn đề nhà ở
Chương 115: Vấn đề nhà ở
“Đại đội trưởng, chúng tôi đều sẽ để ý!”
“Đúng, tuyệt đối không thể để vợ chồng hai người họ làm chuyện xấu.”
Nếu như đã không cần bỏ tiền, mọi người vẫn rất vui vẻ làm chuyện tốt.
Dù sao đi chăng nữa, những người độc ác trên thế giới này cũng chỉ chiếm thiểu số mà thôi.
“Đại đội trưởng.” Một giọng nam trong trẻo vang lên, giọng nói dễ nghe như thế cũng chỉ có bác sĩ Tiểu Giang ở trạm y tế thôn thôi, anh cũng không nói mấy lời dễ nghe giúp đỡ gì đó, chỉ nói: “Ngày thường tôi thường xuyên ở chỗ trạm xá, cơ bản không ở trong nhà, chi bằng để hai đứa nhỏ đến nhà tôi ở đi, tôi đưa nhà cho bọn nhỏ mượn, bọn nhỏ ở nhà tôi, tiền bán nhà kia cũng có thể chống đỡ thêm được mấy năm, còn việc bọn nhỏ không có nhà của riêng mình, tôi cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, lúc nhỏ bọn trẻ ăn ngon, bình an khỏe mạnh lớn lên, chăm chỉ một chút, còn lo không tích góp được một căn nhà ư? Lâm Châu, em cảm thấy chính mình lớn lên còn không tích góp được một căn nhà ư?”
Lâm Châu lập tức lớn tiếng đáp: “Em làm được!”
Bác sĩ Tiểu Giang cười, nói: “Đúng vậy, anh cũng tin là em làm được.”
Anh hơi xấu hổ, chẳng qua nụ cười trong veo không một chút tạp chất: “Chỉ cần đại đội trưởng cho phép cháu ở lại trạm xá.”
Đại đội trưởng kinh ngạc, lập tức nói: “Được được được, cái này thì có gì không được cơ chứ. Một khi mà có đau đầu cảm sốt gì, chúng tôi lại càng thuận tiện.”
“Đúng vậy! Chúng tôi càng tiện hơn.”
Thực ra lời đề nghị này của bác sĩ Tiểu Giang, đại đội trưởng cũng cảm thấy khá tốt.
Mặc dù mấy ông chú qua đây cảm thấy nhà ở là gốc rễ của con người, nhưng cũng phải đồng ý, dù sao cơm cũng chẳng có mà ăn, nhưng thứ khác đều vô dùng, cho dù là chết đói hay là bị hai vợ chồng kia đánh chết, cũng chẳng bằng trước mắt buông tha căn nhà.
Mấy ông chú trong thôn đều đến, đại đội trưởng và mấy người quyết định giá cả là 280 tệ.
Giá như thế này, ai lại không nói đại đội trưởng nhân nghĩa cho được.
Bản thân đại đội trưởng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Ông ta có thể hóa giải một áp lực cực lớn, lại còn được thêm cả tiếng tốt.
Nếu như trả giá 250 – 260 tệ, ai ai cũng cảm thấy ông ta chiếm hời, nhưng bây giờ ông ta chủ động tăng giá lên một chút, lập tức nhận được lời khen ngợi của mọi người.
Hiện tại thì lương thực phụ tám xu một cân, hai đứa bé còn nhỏ, hai năm đầu cần 500 cân lương thực là đủ rồi, một năm cần khoảng 40 tệ, hai năm là 80 tệ, lớn hơn một chút thì cần nhiều hơn, dựa theo 700 cân để tính, một năm tốn 56 tệ, làm tròn thành 60 tệ, hai năm là 120 tệ.
Đây chính là hai trăm tệ.
Mà bốn năm sau, Tiểu Lâm Chu đã 10 tuổi, thằng bé có thể lấy nửa công điểm, em gái của cậu nhóc cũng đã bảy tuổi rưỡi, có thể làm ít chuyện trong nhà để phụ giúp, nhìn như vậy, mua sắm thêm kim chỉ dầu muối tương dấm, trong vòng bốn năm cũng còn lại 80 tệ, đủ dùng.
Trong nhất thời, mọi người đều vui vẻ.
Kế toán Vương giúp bọn họ tính toán kĩ càng, ghi rõ trên giấy, hai bên đều điểm chỉ cẩn thận.
Mấy vị trưởng bối lớn tuổi trong thôn cũng điểm chỉ làm chứng trên bản hiệp nghị mua bán này.
Mọi việc tiến triển khá thuận lợi, đại đội trưởng cũng chỉ cần lấy ra tám mươi tệ, là có thể lấy được căn nhà, đương nhiên giá của căn nhà không phải là con số này, nhưng mà chỗ lương thực này chia thành bốn năm để đưa, đây cũng là vô cùng hóa giải được áp lực cuộc sống của ông ta.
Mà căn nhà ba gian kia, con trai thứ hai với con trai thứ ba mỗi đứa một gian rưỡi.
Nhà ông ta ở là nhà bốn gian, hai ông bà già ở một gian, đứa con gái một gian, hai gian còn lại thì để cho đứa con trai lớn. Phòng ở như vậy, trước mắt thì cũng đầy đủ rồi, cho dù tương lai có sinh thêm con thì cũng có thể ở được.
Mọi người đều vui vẻ cả, chỉ có hai vợ chồng Lâm lão nhị mặt đen như nhà có tang vậy.
Bác sĩ Tiểu Giang lại đưa ra thêm ý kiến: “Nếu như hai đứa nhỏ đã mượn nhà ở chỗ tôi, vậy thì đồ đạc trong nhà chúng cũng không dùng tới nữa, nhà tôi cũng nhỏ, không chứa được nhiều đồ như vậy. Chẳng bằng mang tới thôn, xem xem có ai cần tới thì đem đổi lấy chút lương thực cho anh em hai đứa bé?”
Vừa nói xong, có người mắt đã sáng lên rồi.
Hai đứa nhỏ vội vàng đổi lương thực, khẳng định là không cần tới giá cao! Ai mà không biết Lâm Đại năm đó điều kiện không tệ, đồ dùng trong nhà đều là mới cả.
“Được, tôi thấy vậy cũng được, chúng ta cũng giúp đỡ đổi chút ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận