Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 246. Khám bệnh

Chương 246. Khám bệnh
Chương 246: Khám bệnh
Nữu Tể nhích nhích, nhích đến cạnh Từ Toa, Từ Toa chọc con bé: “Đêm nay em muốn ngủ với chị à?”
Nữu Tể õng ẹo, cười tủm tỉm.
Bà Từ: “Vợ của Sơn Tử, tối nay con ẵm Nữu Tể về phòng.”
Nữu Tể không thể tin quay đầu nhìn về phía bà ngoại, quơ quơ bàn tay nhỏ, cực kỳ lớn tiếng: “Không.”
Bà Từ: “Một nhóc con như cháu còn dám hung dữ với bà?”
Vài cái đánh mông lập tức ập xuống, Nữu Tể ấm ức đi đến bên cạnh Từ Toa.
Từ Toa: “Bà ngoại, để con bé ngủ chung với chúng ta đi, có lẽ là con bé không muốn ngủ với mợ.”
Nữu Tể lanh lợi lộ ra ánh mắt ghét bỏ Cổ Đại Mai, Cổ Đại Mai xắn tay áo: “Để mẹ nghĩ xem nên đánh con thế nào.”
Nữu Tể dựa đầu vào lòng Từ Toa, con bé vẫn hiểu rõ ai là mắt xích cao nhất trong chuỗi thức ăn ở cái nhà này.
Quả nhiên Từ Toa nói: “Buồn ngủ buồn ngủ, đi, chúng ta đi ngủ trưa.”
Nữu Tể quả nhiên đi theo Từ Toa, con nít chính là như vậy, ai có đồ ăn ngon thì người đó là tốt nhất.
Có lẽ vì khá thân thiết với Giang Phong nên buổi chiều bà Từ giao việc dẫn người đi khám bệnh cho Từ Toa. Tiểu Thạch Đầu là đứa bé sinh non, thiếu dinh dưỡng, cơ thể vô cùng yếu, hàng năm bị nhiều bệnh.
Nếu như không phải bệnh nặng thì cậu hai họ cũng sẽ không dẫn Tiểu Thạch Đầu đến đây khám bệnh.
Có người nói thôn họ quá nhỏ không có trạm y tế, nếu như đến đại đội hoặc công xã khác thì sẽ càng tốn tiền hơn, gần như đắt gấp đôi giá khám bệnh của Giang Phong. Nên dù chịu cực họ vẫn muốn đến thôn Thượng Tiền Tiến.
Tuy là trên đường chịu cực khổ chút, nhưng mà tiền tiết kiệm được còn có thể bồi bổ được cho đứa trẻ.
Giang Phong kiểm tra cho Tiểu Thạch Đầu xong, nói: “Chỉ là bệnh cảm của trẻ em, thanh quản có hơi nhiễm trùng.”
Rõ ràng trẻ con bị bệnh còn phải gấp rút lên đường đến chỗ này khám bệnh, nếu như bệnh nặng thì rất dễ xảy ra chuyện. Nhưng mà Giang Phong lại không cảm thấy lạ, anh đã từng gặp rất nhiều người chịu cực khổ cay đắng chỉ để tiết kiệm tiền.
Mấy người như Tiểu Thạch Đầu này, một năm anh cũng gặp khoảng hai ba lần.
Bọn họ bị cảm lạnh còn biết chữa bệnh, có một số nhà cơ bản còn không chữa, tự mình chịu đựng đến khi khỏi hẳn. Nếu như chịu không nổi có mệnh hệ gì thì đó cũng là số của nhà đó.
Giang Phong chuẩn bị hai loại thảo dược khác nhau nói: “Mỗi ngày uống hai lần, sắc cho thằng bé uống. Chỗ thuốc này có thể uống mười ngày.”
Cậu Hai họ nói: “Đứa bé ho rất nhiều, đặc biệt là buổi tối, cực kỳ nhiều.”
Giang Phong chần chừ một chút, nói: “Anh chờ một chút.”
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bình thủy tinh màu cà phê, nói: “Tôi cho anh một chai siro trị ho, một chai này một trăm ml, tuổi của thằng bé còn nhỏ, mỗi lần uống 5 ml là được. Mỗi ngày uống hai lần, chỗ này đủ để uống hai mươi ngày. Anh không chắc 5ml là bao nhiêu, khoảng cỡ nửa muỗng là được, có thể ít nhưng không được nhiều, dù sao thằng bé cũng còn nhỏ. Không ho nữa thì dừng lại, một chai này mở nắp ba tháng thì không được dùng nữa. Hơn nữa tôi dặn anh cái này, thuốc này ngọt, sền sệt, nhưng mà lúc ho nặng thì tốt nhất không nên pha nước, uống trực tiếp luôn. Thứ hai là cái này rất ngọt, đoán là con nít sẽ rất thích uống, nhưng mà thuốc nào cũng có ba phần độc, hết bệnh thì thà ăn kẹo chứ không được dùng cái này uống như nước đường. Phải nhớ rõ chuyện này. Thứ ba là đây là thuốc dành riêng cho trẻ em, người lớn uống có khi sẽ có tác dụng, nhưng mà vẫn tốt cho trẻ em hơn. Tôi cũng không kê cho người lớn.”
Cậu Hai họ nhanh chóng ghi nhớ từng điều.
Giang Phong: “Được rồi, chỉ mấy thứ này thôi, mọi người về đi.”
Cậu hai họ nhanh chóng hỏi: “Này bao nhiêu tiền?”
Thảo dược anh ta đã cầm trong tay, mọi lần lấy thứ này thì cũng phải năm đồng, lần này còn có thêm bình thủy tinh, thuốc này vừa nhìn đã biết là thuốc tốt đắt tiền. Anh ta khổ sở nuốt nước miếng một cái, nhưng mà lại không nói là sẽ không lấy thuốc.
Giang Phong: “Cái này không cần trả tiền.”
Siro trị ho này thật ra do Từ Toa lấy từ tiệm thuốc tây ra, ban đầu Giang Phong thật sự không dám lấy thuốc của Từ Toa mang ra ngoài, không phải tiếc hay lo sợ, anh cảm thấy nếu như có thể đưa ra thị trường nhất định không thành vấn đề. Hơn nữa còn có hướng dẫn sử dụng ghi rất cặn kẽ thành phần, anh đã nghiên cứu thử, đây là dược phẩm đã được nghiên cứu nhiều năm.
Giang Phong thật sự không dám cho thuốc, sợ là những bệnh nhân này đã từng uống thuốc tây thì sẽ có hiệu quả nhanh, vậy thì về sau nếu như họ mất đi nguồn thuốc này, bệnh nhân phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận