Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 750. Về quê 4

Chương 750. Về quê 4
Chương 750: Về quê 4
Mọi người lập tức hiểu ra, người nào cũng bĩu môi, dựa vào cách dơ bẩn như vậy để kiếm tiền, bọn họ cũng coi thường. Cũng không phải nói bọn họ đều là người tốt gì, nhưng ngược lại cũng không đến mức không có giới hạn như vậy.
Giang Phong: “Cháu biết có người mượn danh nghĩa tìm việc đi lừa người ta, dẫn các cô gái nhỏ ra ngoài làm việc, chính là công việc mà Hồ Hạnh Hoa làm đó, còn có cả bị người thân nhà mình lừa ra ngoài. Cho nên nếu có người muốn dẫn con gái nhà các bác đi ra ngoài tìm việc. Cho dù là người thân, cũng phải để ý nhiều thêm, các bác làm cha mẹ, bằng bất cứ giá nào tốn vé xe, tiền bạc cũng phải đi theo xem thử, ở một tuần, ít nhất cũng phải hiểu rõ tình hình.”
“Trời ơi!”
“Không chỉ như vậy, cũng có một vài người thật sự là tuyển công nhân, nhưng chẳng qua, tiền lương đều bị người trung gian rút đi.”
“Sao lại nói như vậy?”
Giang Phong: “Cháu làm một ví dụ thế này, cháu dẫn hai mươi người từ quê ra ngoài tìm việc, cháu tự xưng là người dẫn đầu của những người này, hơn nữa quả thực cũng thể hiện trước mặt người bên ngoài là như thế, sau đó tìm được công việc, cháu sẽ bàn với nhà xưởng, bình thường tiền lương nên trả là ba mươi đồng, thì chỉ trả mười lăm đồng, mười lăm đồng tiền còn lại sẽ bị người dẫn đầu này rút bớt. Một tháng của người dẫn đầu này chẳng cần làm gì cả cũng hưởng không ba trăm đồng.
Nhưng loại người này thường đều sẽ tìm các nhà xưởng nhỏ để hợp tác, mà không tìm nhà xưởng lớn. Nhà xưởng lớn không để ý đến những người như vậy, nhưng đối với nhà xưởng nhỏ mà nói, hai mươi người này là rất nhiều, có thể lôi ra để nói chuyện. Mà bởi vì người dẫn đầu này có thể quản được người, nên nhà xưởng cũng sẽ không gây phiền phức, trên cơ bản đều sẽ đồng ý. Dù sao bản thân bọn họ cũng có thể tự đối phó. Cho nên, có đôi khi làm việc phải có chút lưu tâm, ra ngoài tìm việc càng là như thế.
Cháu nói thật, tóm lại làm cha mẹ cũng có nhiều kinh nghiệm hơn con cái, nếu như đi theo vài ngày, cũng có thể bớt giẫm phải hố. Vất vả như vậy đều là vì làm việc, mà tiền lại để người khác lừa mất, thế này biết nói đi đâu? Các bác nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng.”
Người làm trưởng bối đều có loại tâm lý ở tít trên cao, cho nên Giang Phong mới nói như vậy, nói như vậy, cho dù là lời nói thế nào, khi gặp phải chuyện cũng có thể khiến người nhớ tới, có một chút tác dụng cũng được.
Anh không phải người lương thiện, nhưng trên đường trở về bọn họ nhàm chán mới tán gẫu về các loại âm mưu có vào thời buổi này, cũng nhớ tới sau khi trở về nhắc nhở mọi người.
Dù sao, người ở bên này muốn ra ngoài tìm công việc vẫn rất nhiều, có lẽ, những người này không quen không thù với bọn họ, nhưng nói một chút, bất cứ người nào nghe được cũng hữu ích, cũng không uổng tấm lòng của bọn họ.
Làm người, có lẽ không nhất định phải vĩ đại, quang minh và chính trực như vậy.
Nhưng việc trong tầm khả năng thì luôn có thể làm được.
Giang Phong: “Thêm nữa, cha mẹ đưa con đi còn có một lợi ích, phòng bọn buôn người. Cuộc sống này tốt rồi, những kẻ không được chào đón đó lại ra ngoài.”
“Á, còn có loại này nữa sao?”
Giang Phong cười: “Có chứ ạ, cháu ở bên đó thường xuyên phải ra ngoài xem hàng, ngồi xe lửa nhiều, thì thấy nhiều thôi. Bắt trẻ con, lừa các cô gái… đám đàn ông chúng ta cũng đừng chỉ tự giữ an toàn cho mình, không, các bác cũng không an toàn đâu. Người ta không cần người bác, nhưng người ta cần tiền của bác. Trên xe lửa vẫn có rất nhiều âm mưu chuyên môn nhằm vào các đồng chí nam, đa dạng phong phú.”
“A… ôi mẹ ơi, những người không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ.”
Giang Phong: “Đó là hiển nhiên rồi ạ, có thể làm ra hành động này, còn cần mặt mũi gì nữa? Nếu như các bác cảm thấy hứng thú, ngày khác cháu sẽ đặc biệt kể những thủ đoạn lừa người đó cho các bác nghe nhé? Các bác ra ngoài cũng đừng để bị lừa.”
“Ôi được thế thì còn gì bằng.”
Giang Phong cười, anh nhìn thấy một người đàn ông vội vàng đi qua, vừa cười vừa chào hỏi: “Trụ Tử!”
Trụ Tử mang gương mặt đầy mồ hôi, quẹt một cái, hưng phấn bảo: “Giang Phong, cậu về rồi à, tớ vừa nghe nói cậu về đã vội vàng qua đây ngay, thế nào rồi? Ôi không phải chứ, cậu hoàn toàn chẳng già đi gì cả.”
“Trụ Tử, làm sao Giang Phong có thể giống như cậu được, cậu ấy ngồi văn phòng cầm tiền đó Trụ Tử, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, hiển nhiên không già đi rồi.”
Trụ Tử: “Đi qua chỗ khác, cậu nói mấy lời này, rõ ràng là lời tốt, nhưng cứ cố tình nói theo kiểu quái gở.”
Người này bị nói cũng hơi gãi đầu, dường như không hề cảm thấy mình có chỗ nào kỳ quái.
Giang Phong: “Sao thế? Sống vẫn tốt chứ?”
Nói đến đây, Trụ Tử cười có hơi mất tự nhiên, Giang Phong lập tức nhìn ra được, hỏi: “Có chuyện rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận