Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 405. Chọc tức Hồ Hạnh Hoa

Chương 405. Chọc tức Hồ Hạnh Hoa
Chương 405: Chọc tức Hồ Hạnh Hoa
Bà Từ bĩu môi: “Thật là phiền phức, hai ba con nói xong rồi thì mau ra ngoài đi, giúp bà bưng bát đĩa với, Tiểu Lâm Châu cũng đang giúp kia kìa, thế mà hai ba con lại lười nhác.”
Từ Toa cảm thấy oan uổng quá.
“Bà bảo cháu không cần làm gì mà.”
Bà Từ nói: “Bưng mâm thôi chứ có làm gì đâu. Với lại, người mà bà sai bảo chính còn không phải là ba cháu à?”
Từ Toa phụt cười, nói: “Ba, đi đi, mau đi làm đi.”
Từ Hồng Vĩ nhấc hai cái sọt trúc lên, ông hỏi: “Anh họ đã đến chưa ạ?”
Bà Từ cười ha ha: “Đến rồi, mới đến, mẹ không cho bọn họ giúp, đến ăn tiệc sao lại để họ làm giúp được.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Mẹ nói có lý lắm.”
Từ Toa: “Con cất tiền đã, bà với ba đi trước đi.”
Bà Từ liếc cô, cho rằng cô đang viện cớ để lười nhác. Từ Toa cười xòa, nhanh chóng cất tiền đi.
Chẳng qua ngay cả ba cô cũng giật mình, có thể thấy được số tiền kia của cô không ít, chẳng chẳng người người đều muốn đến chợ đen làm ăn. Làm ăn kiểu này chính là kiếm tiền mà. Nhìn đi, tốn công mấy hôm, tiền đã quay về rồi. Chẳng trách buôn bán nhỏ ở chợ đen là vũ khí thần nhất định phải có của các cô gái xuyên không và trùng sinh. Là cô thì cô cũng thích.
Nhưng mà Từ Toa lại nhanh chóng hiểu ra, mình có thể kiếm được tiền là bởi vì cô không phải bỏ vốn. Nếu có tiền vốn, thì dù có kiếm được tiền cũng sẽ có hạn chế. Tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy.
Từ Toa cất tiền xong, cô bưng kẹo ra ngoài. Chỉ cần cô bưng kẹo, cô chính là chị gái xinh đẹp được các em nhỏ chào đón nhất thôn. Từ Toa vừa ra ngoài đã gặp phải Hồ Hạnh Hoa, cô nghi ngờ là Hồ Hạnh Hoa đã đứng đây chờ cô. Từ Toa thẳng lưng, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, cô không muốn phân tâm dừng bước, ai mà thèm quan tâm đến cô ta!
Thế nhưng Hồ Hạnh Hoa đã mở miệng ngay lúc Từ Toa đang định đi.
“Tôi cứ tưởng cô ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ có thế.” Ánh mắt Hồ Hạnh Hoa tỏ ra khinh thường và cao cao tại thượng.
Từ Toa liếc nhìn Hồ Hạnh Hoa, nói: “Tôi như thế nào thì liên quan gì đến cô? Lạ lùng.”
Hồ Hạnh Hoa cười khẩy, nói: “Cũng đúng, vậy tôi chúc cô và bác sĩ Tiểu Giang trăm năm hòa hợp.”
Câu này nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng giọng điệu cô ta lại vô cùng kỳ lạ, có thể nói là quái gở.
Từ Toa: “Ha ha.”
Hồ Hạnh Hoa cũng nghe ra tiếng cười trào phúng của Từ Toa, đang định nổi giận thì đột nhiên lại dịu xuống, cô ta đến nỗi phải tức giận với Từ Toa ư? Không đáng, thực sự rất không đáng.
Cô ta sẽ lấy ai chứ? Đó là người có tiền trong tương lai, tuy cô ta không thể làm vợ tướng quân, nhưng cô ta có thể làm vợ nhà giàu, kiểu gì cũng không thấp kém. Nhưng Từ Toa thì sao? Cô chọn một kẻ xui xẻo không có gì, một bác sĩ thôn như Giang Phong. Dù không phải kẻ xui xẻo, lẽ nào sẽ có tiền đồ tốt đẹp ư? Chỗ bọn họ có vài người nổi tiếng, từng được lên báo, cô ta vẫn còn nhớ in bài báo ấy, cô ta có thể chắc chắn không có cái tên Giang Phong.
Cô ta kiêu ngạo cười, khinh khỉnh nhìn Từ Toa, nói: “Mong cô sau này lấy chồng vẫn sẽ giống như hiện tại.”
Từ Toa cảm thấy Hồ Hạnh Hoa thực sự có vấn đề, cô đi trên đường còn chưa bao giờ gặp phải con chó điên nào xông lên cắn người. Cũng không biết lấy đâu ra sự tự tin ấy. Hơn nữa, rõ ràng cô và Hồ Hạnh Hoa không nên gặp gỡ nhau, nhưng cô ta lại cứ nhắm đến cô không tha. Tại sao vậy?
Từ Toa nhìn Hồ Hạnh Hoa một lượt từ đầu đến chân. Cô muốn xem con người này rốt cuộc vì sao cứ nhắm đến mình. Nếu nói là do duyên nợ từ kiếp trước, vậy thì không thể nào, kiếp trước cô cũng chết sớm mà. Vậy nên là tại vì sao? Lẽ nào là...???
Từ Toa do dự rồi nghiêm túc hỏi: “Hồ Hạnh Hoa.”
Hồ Hạnh Hoa gay gắt đáp trả: “Tôi tên Hồ Tử Lăng, tôi đã đổi tên trong sổ hộ khẩu rồi.”
Cô ta luôn cho rằng cái tên Hồ Hạnh Hoa quá xấu, không may mắn chút nào.
Từ Toa: “...”
Cô nhìn Hồ Hạnh Hoa, à không, Hồ Tử Lăng, nghiêm túc hỏi: “Được, Hồ Tử Lăng. Tôi có một câu hỏi luôn muốn hỏi cô.”
Hồ Hạnh Hoa: “Cái gì?”
Từ Toa mím môi, trịnh trọng nói: “Có phải cô thích tôi không?”
Hồ Hạnh Hoa không đứng vững, loạng choạng ngồi phịch xuống dưới đất.
Từ Toa nhướng mày: “Tôi nói đúng hả?”
Cô khó mà tưởng tượng được: “Cô thích đơn phương tôi?”
Hồ Hạnh Hoa mặc kệ cái mông đau, gào lên: “Vớ vẩn!”
Không biết có phải vì phản ứng của cô ta quá mức dữ dội hay không mà biểu cảm của Từ Toa càng nghi ngờ hơn.
So với Từ Toa, Hồ Hạnh Hoa cũng đã hơn 40, gần 50 tuổi rồi, tuy vẫn luôn là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng làm “ngành nghề dịch vụ” thì ít nhiều cũng phải biết nhìn sắc mặt. Thế là khi thấy biểu cảm của Từ Toa, Hồ Hạnh Hoa càng tức hơn.
“Cô đang nghĩ cái gì thế? Cô lắp não vào rồi nói chuyện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận