Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 142. Đưa trà sữa

Chương 142. Đưa trà sữa
Chương 142: Đưa trà sữa
Đại đội trưởng: “Ừ, phải xuống kiểm tra nhưng cháu đừng đi, ở đại đội lúc nào cũng phải có người trực ban, cháu là con gái sức khỏe cũng yếu, cháu ở lại trông chừng đi vậy.”
Ông ta còn châm chọc: “Cái cô Hoàng Diệu Thường này, đang yên đang lành thì phát điên chạy lung tung, không muốn công điểm nữa đây mà, thật là làm người khác lo lắng. Tiểu Trần, cậu với tôi một đội, Tiểu Từ, cậu với kế toán Vương một đội, lão Phương, một mình ông được không?”
Lão Phương cười lớn nói: “Cái này có gì mà không được chứ?”
Ông ta là bộ đội xuất ngũ, lưng hùm vai gấu, cao to khỏe mạnh hơn người bình thường, nếu nói về sức mạnh thì người trong thôn quả thật không so được với ông ta.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Từ Toa thở phào một hơi, muốn làm biếng cũng khó lắm đó!
Nói cho cùng thì đây cũng là thời đại mà người phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, mọi người đều chăm chỉ làm việc. Nghĩ như thế, trái lại Từ Toa cảm thấy mợ của cô nói rất đúng, cô và cậu đúng là có hơi giống nhau. Mọi người đều nói cháu ngoại giống cậu cũng khá có lý.
Mọi người đều đã đi, Từ Toa tìm một cuốn sổ, bắt đầu viết truyện ngắn.
Đúng vậy, chính là truyện ngắn.
Dù công việc của Từ Toa ở đại đội rất vụn vặt nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn là chủ nhiệm hội phụ nữ. Đã là chủ nhiệm hội phụ nữ thì dù sao cũng phải làm một vài hoạt động tuyên truyền, mà đầu năm nay đừng nói là dưới nông thôn. Ngay cả trên thành phố mấy loại chuyện như chồng đánh vợ, mẹ chồng đay nghiến, đày đọa con dâu, con dâu bất hiếu ngược đãi mẹ chồng, con gái bị đối xử khắt khe đều có rất nhiều.
Từ Toa hi vọng những mẩu truyện ngắn mà mình viết có sức thuyết phục hơn, kể nhiều hơn cho mọi người trong đại đội biết, nếu có thể thì biên đạo thành một tiết mục nhỏ. Mưa dầm thấm đất, hy vọng có thể thay đổi một số thói quen.
Thời gian Từ Toa xuyên không tới đây không tính là dài nhưng đã biết có vài người cũng không phải là tâm địa xấu, mà là thiếu kiến thức về pháp luật, điều này mới dẫn đến bọn họ làm ra mấy chuyện thiếu đạo đức.
Từ Toa hy vọng, ít nhiều có thể làm cho mọi người thay đổi một chút.
Cô cúi đầu, càng thêm nghiêm túc hơn.
Mà lúc này vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là tiếng bước chân, Từ Toa: “Ai đó… bác sĩ Tiểu Giang à?”
Giang Phong cười nói: “Tôi đến lấy phích nước nóng, chỉ có mình cô thôi sao?”
Từ Toa gật đầu, cô nhỏ giọng nói: “Tôi hoài nghi, nếu không phải sáng sớm tôi chủ động mang trà sữa đến thì cũng phải đi xuống kiểm tra với mọi người rồi đấy.”
Giang Phong nở nụ cười, trong đó lộ ra nghiêm túc: “Tuổi cô còn nhỏ lại là con gái, sức khỏe cũng không tốt, nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi, dầm mưa lâu thì bản thân cô cũng không chịu đựng nổi đâu.”
Giang Phong đã cho Từ Toa một lý do quang minh chính đại để làm biếng, Từ Toa lập tức gật đầu như gà mổ thóc vậy.
Đừng tưởng giữa họ là quan hệ xa lạ, thật ra từ lúc hai người họ có bí mật chung thì cảm giác thoáng cái từ “quen biết” đã nâng cấp thành “bạn bè”.
Chưa biết chừng tiếp theo có thể nâng lên thành bạn thân.
Giang Phong: “Được rồi, tôi đi đây, lúc nào tôi cũng tiếp xúc riêng với cô thì có người sẽ nói lời ong tiếng ve.”
Từ Toa xua tay: “Đi đi, đi đi, có mỗi cái phích nước nóng, anh nói xem anh sốt ruột cái gì chứ!”
Giang Phong cũng không tức giận, cười ha hả nói: “Tôi rất hữu dụng đấy, người nhà cô còn chưa nếm thử trà sữa này phải không? Tôi mang cho họ một ít.”
Từ Toa sững sờ hỏi: “Anh mang?”
Không phải nói là bây giờ nam nữ thanh niên phải giữ khoảng cách với nhau sao?
Giang Phong: “Tôi sẽ nói là của cô mua.”
Từ Toa: “Ừm là như vậy à, được thôi.”
Lúc này, Từ Toa lại thấy cảm thán, có một đồng bọn đúng là thật tốt.
Bạn xem, có tác dụng vô cùng lớn đây này.
Giang Phong không xem Từ Toa viết cái gì, cũng không hỏi han dư thừa. Sau khi trở về thì bắt đầu bận rộn một cách nghiêm túc, anh do dự một lúc, đã dùng thái độ nghiêm cẩn để học hỏi, vô cùng nghiêm túc mà rót ba bình trà sữa ra. Lại thêm một bịch sữa vào, tự mình nếm thử mùi vị, cảm thấy vẫn rất ngon, vị sữa nhiều hơn so với lúc trước.
Anh lại thêm vào chút nước, thái độ nghiêm cẩn, mới có thể pha ra món trà sữa ngon.
Đương nhiên là không thêm nhiều như Từ Toa.
Thật ra anh cảm thấy, trực tiếp uống luôn vẫn ngon hơn, nhưng ai bảo người ta phải thận trọng chứ.
Giang Phong cảm thấy bản thân mình còn kém xa Từ Toa, Từ Toa người ta mới là người chân chính có thể lấy đồ ở ngoài, cô không giấu diếm mà sẵn lòng chia sẻ với anh, dĩ nhiên anh cũng sẽ có qua có lại, cố gắng hết sức che chở, giúp đỡ cô.
Giang Phong mặc áo mưa, xách phích nước nóng đi đến nhà họ Từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận