Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 219. Mập mạp

Chương 219. Mập mạp
Chương 219: Mập mạp
Tuy Cổ Đại Mai vào mùa hè hằng năm sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhưng mà mấy ngày trước không phải đã trở lại sao? Sao lại trở về nữa rồi?
Cổ Đại Mai giải thích: “Con trở về là có chút việc, đi, về nhà rồi nói.”
Ba của Cổ Đại Mai đứng thứ tám trong nhà, con út tự nhiên có chỗ tốt của con út. Nhưng mà lão bát nhà này, bị người chăm sóc quen rồi, tính cách yếu đuối. Ngược lại không làm chủ được việc gì. Còn không bằng mẹ Cổ Đại Mai.
Mẹ Cổ Đại Mai nói: “Con nói một chút, con trở về là có chuyện gì vậy.”
Cổ Đại Mai cũng là người nhanh nhảu: “Da hổ của ông nội con có bán không mẹ?”
Cô ta nói thẳng: “Cháu gái của Đại Sơn muốn mua!”
“Gì!!!”
Cổ Đại Mai: “Mẹ đi mời ông nội hộ con nhé?”
Ngay sau đó lại nói: “Thôi, để con qua đó. À đúng rồi, mẹ lấy bao đường sẻ cho con một ít, để con mang qua cho ông nội, tặng ông pha nước đường uống.”
Đừng thấy Cổ Đại Mai keo kẹt bủn xỉn, nhưng lại rất kính trọng ông nội mình.
Thời trẻ trong nhà nghèo, ông nội cô ta có chút gì ngon, đều để phần cho đám trẻ con trong nhà.
Mẹ của Cổ Đại Mai cũng không nói gì, chỉ là vừa mở cái sọt ra, lập tức kinh ngạc: “Sao nhiều như vậy?”
Lại nhìn thấy phía dưới có cá, bèn cao hứng nhắc mãi: “Này thật đúng là thứ tốt, có thể làm đồ ăn.”
Bọn họ bên này ít cá, Cổ Đại Mai nói: “Này không phải trước đó có mấy ngày mưa to tầm tã sao, không biết từ chỗ nào lao xuống tới. Nhưng mà bắt được không ít đâu. Mỗi nhà đều được chia một ít.”
Mẹ Cổ Đại Mai hâm mộ đến mức hận không thể đào ngay một con sông tại đây.
Cổ Đại Mai chia một nửa nhi đường ra, xách theo đi về phía nhà bác cả, ông nội của cô ta ở cùng bác cả.
Từ Sơn vẫn luôn đi theo vợ, toàn bộ hành trình không nói câu gì, chính là một người tùy tùng xứng với chức.
Ông nội của Cổ Đại Mai năm nay đã gần 80 tuổi, nhưng mà ông ta trông vẫn còn rất khỏe khoắn, nghe nói cháu gái trở về, cũng phá lệ cao hứng.
“Đại Mai đã trở lại à? Có chuyện gì hả cháu?”
Mặc kệ là nhà ai thì cũng giống nhau, con gái gả ra ngoài, luôn là hiếm khi về nhà mẹ đẻ.
Cổ Đại Mai: “Ông nội, cháu mang chút đường đến biếu ông.”
Thật cô ta cũng biết, ông nội chắc chắn không ăn mà phân phát cho các cháu, nhưng mà cô ta cũng mặc kệ. Khi bọn họ còn nhỏ, món quà duy nhất được nhận, chính là đường mà ông nội cho. Hiện tại mấy đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ
Ông cụ Cổ hỏi: “Sao cháu lại về lúc này?”
Đừng thấy ông cụ đã sang 80, nhưng mắt cụ vẫn còn tinh lắm, tai cụ vẫn còn nghe được.
“Chính là có chuyện gì sao?” Nhìn thấy đường mía, bèn nói: “Sao còn lấy cái này ra làm gì?”
Cổ Đại Mai: “Ông ơi, lần này cháu trở về, là muốn hỏi ông chuyện da hổ.”
Ông cụ Cổ ngồi thẳng dậy, nói: “Da hổ? Cháu tìm được người mua da hổ à?”
Cổ Đại Mai gật đầu, nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho ông cụ nghe: “Cháu hỏi qua con bé, nó nói nhà mình ra giá. Không cần tiền, đổi hiện vật đều được.”
Lời này vừa nói ra, hai mắt của cụ Cổ sáng rực, ông nói: “Cháu đi gọi mấy bác của cháu sang đây cho ông.”
Khi nhà đông người, thảo luận chút chuyện thì ầm ầm giống như tổ ong vò vẽ, nhưng mà cũng may, sau khi thương lượng một hồi, người một nhà rốt cuộc đã bàn bạc xong. Trong lúc bọn họ bàn bạc, Cổ Đại Mai và Từ Sơn đã ăn xong cơm chiều.
Những người này, đúng là lần chần mà, có điều cũng không trách bọn họ chậm chạp không quyết định!
Rốt cuộc, bọn họ là người trong núi, làm gì có thứ gì đáng giá, chỉ cần có chút thứ tốt, đương nhiên hy vọng có thể cải thiện sinh hoạt của người trong nhà. Ông Cổ hiểu được chính mình sống cùng thằng cả, nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn mặc kệ những đứa khác, quá mức bất công, thì không bền chặt.
Nơi này quá nghèo, nếu không giúp đỡ lẫn nhau, thì càng nhanh lụi tàn.
Ông Cổ: “Đại Mai, cháu lại đây.”
Cổ Đại Mai vâng một tiếng, nhìn về phía ông Cổ.
Ông cụ nhìn cô ta, lại nhìn Từ Sơn, nói: “Đại Sơn, ông hiểu chuyện này Đại Mai có thể làm chủ, nhưng mà cháu nói cho ông nghe, nhà cháu thật sự có thể mua? Không đổi ý?”
Ông cụ biết điều kiện của nhà cháu rể này không tồi, nếu không, cũng không cho cháu gái mình gả xa. Nhưng mà một tấm da hổ, thì trăm phần trăm không hề rẻ.
Từ Sơn cười ha hả: “Thật sự không đổi ý.”
Ông Cổ mím môi, liếc anh ta một cái thật sâu, nói: “Có một câu này của cháu, so Đại Mai nói một trăm câu, càng làm lòng ta yên tâm hơn.”
Mấy người bác của Cổ Đại Mai cũng chưa lên tiếng, từ ngày xưa Từ Toa đã cảm thấy vợ chồng Từ Sơn Cổ Đại Mai rất gầy, nhưng thật ra, cô chưa tới trong núi xem qua. Giống hai người bọn họ như vậy, tại thôn Tiền Bán La này cũng xem như là mập mạp.
Đúng vậy, mập mạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận