Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 322. Đau lòng

Chương 322. Đau lòng
Chương 322: Đau lòng
Ồ không, cũng có ngoại lệ, nhà của đám người Từ Toa thì không thế. Cô thà ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa, cũng không bằng lòng một ngày ăn có hai bữa. Như thế có hơi thảm quá.
Nhưng Trần Quế Hoa ngược lại, không có cơ hội nói chuyện nhiều hơn, hẹn cô lần sau nghỉ sẽ tới tìm cô, rồi vội vàng rời đi. Từ Toa nhìn Trần Quế Hoa, cảm thấy người này cũng tò mò thật. Mới đầu còn câu nệ một cách kỳ quái, nhưng hình như rất nhanh đã thân thiện hẳn lên.
Thật là một người khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tiểu Lâm Châu nhỏ giọng nói: “Em cũng không thích Hồ Hạnh Hoa.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, cô nghiêm túc đáp: “Người đáng ghét, ai ai cũng có thể không thích.”
Cô hỏi: “Nữu Tể đâu rồi?”
Thuận theo đầu ngón tay của Tiểu Lâm Châu, chỉ nhìn thấy Nữu Tể đang bện tóc với Lâm Tiểu Muội, hai người ngồi trên ghế nhỏ, vô cùng ngoan ngoãn.
Thực ra trẻ con vẫn cần có một người bạn nhỏ. Như vậy rất có lợi cho sự trưởng thành của các em.
Từ Toa nói: “Bình thường nếu như em không ở nhà, cứ dẫn Lâm Tiểu Muội tới nhà chị chơi, vừa vặn một mình Nữu Tể cũng không có bạn, chị thấy hai đứa nó chơi chung rất tốt. Hai người chơi với nhau cũng thấy vui vẻ. Em cũng có thể yên tâm, không cần lo lắng Lâm Tiểu Muội ở nhà một mình.”
Tiểu Lâm Châu nghiêm túc gật đầu: “Em cảm ơn chị Từ.”
Từ Toa cười, bảo: “Khách sáo vớ vẩn.”
Cô nghĩ một chút, rồi bảo: “Vậy bây giờ cho Nữu Tể ở nhà em chơi một lúc, lát nữa chị tới đón con bé được không?”
Tiểu Lâm Châu lại càng nghiêm túc hơn: “Được!”
Từ Toa không phải một người có tính cách có thể yên tĩnh, không có chuyện gì làm lại đi dạo trở về.
Cô còn muốn chứng kiến tài nấu ăn của đầu bếp Giang nữa. Cũng không biết anh thật sự lợi hại hay chỉ là hình thức mà thôi.
Từ Toa lại quành về, mà lúc này, vợ chồng Từ Sơn và Cổ Đại Mai đang dẫn theo một đám đàn ông nhặt củi ở trên núi. Phải biết rằng, nhặt củi cũng không đơn giản, không phải thế nào cũng được. Nếu như cho người không biết gì lên núi kiếm củi, khó tránh khỏi có thể chuốc lấy phiền phức. Liên quan đến điểm này, công xã đã có yêu cầu xác thực, chỉ có thể nhặt cành nhỏ, còn cây lớn thì chắc chắn không được. Nếu như bị phát hiện, đó chính là đào góc tường tập thể.
Đương nhiên, nếu như là cây to chết khô thì cũng có thể mang đi. Nhưng phải là chết khô đét, bằng không có thế nào cũng sẽ cãi nhau.
Nếu như bị bắt lại sẽ bị phê bình gì đó, cho nên mọi người thà rằng lên núi đi thêm một đoạn để nhặt cành nhỏ, cũng sẽ không chuốc lấy phiền phức.
“Mọi người tản ra đi, như vậy làm việc sẽ nhanh hơn một chút!” Cổ Đại Mai cao giọng chỉ huy: “Ba, ba dẫn hai đứa em đi về bên trái. Anh Kiến Vĩ, anh dẫn Tiểu Ngũ và Tiểu Lục sang phía nam đi. A Tam, cậu dẫn… mọi người tản ra tản ra! Mẹ chồng con đang ở nhà làm cơm ngon cho mọi người đó! Một hai ba, cố lên!”
Mùa thu là mùa mà mọi người bận rộn nhất, bận chuẩn bị cái này, rồi lại bận chuẩn bị cái kia.
Đến giữa trưa, người trên núi cũng không ít, mọi người nhìn thấy Cổ Đại Mai khí thế hừng hực, rồi lại nhìn đám đàn ông này làm việc nhanh nhẹn, tất cả đều nhìn Từ Sơn với vẻ ngưỡng mộ. Tuy rằng người ta chỉ có một người anh em, tuy rằng người ta đã chết mất một người chị, nhưng mà… Cháu gái ngoại của anh ta có thể giúp đỡ việc nhà không nói, nhà mẹ đẻ của vợ còn tới làm việc giùm luôn!
Nhà ai có được chuyện tốt như vậy chứ?
Cũng có người hỏi với ý xấu: “Đại Mai, nhà mẹ đẻ cô tới nhiều người như vậy, việc nhà mình không làm sao?”
Cổ Đại Mai liếc xéo, bình tĩnh đáp: “Trong nhà còn rất nhiều người nữa! Cháu của anh cả tôi cũng mười tuổi rồi, còn không thể làm việc giúp nhà hay sao?”
Mọi người: “…”
Được rồi, nhà cô đông người!
Mẹ nó chứ, ghen tỵ quá đi mất!
Trong lòng Cổ Đại Mai: “Hu hu hu, nhiều người tốn lương thực chứ sao!
Ngoài mặt: Kiêu ngạo, đắc ý, khoe khoang!

Cổ Đại Mai rất yêu thương lương thực trong nhà, nhưng anh em nhà mẹ đẻ vào thời khắc mấu chốt lại có thể chống lưng cho cô ta. Hơn nữa bọn họ đều đối xử với cô ta rất tốt, cuộc sống của bọn họ trải qua khó khăn, tới bên này cải thiện cuộc sống, được ăn thêm chút đồ ngon, Cổ Đại Mai cảm thấy như vậy cũng không có gì đáng chê trách.
Bọn họ ăn lương thực cũng không thiệt!
Rõ ràng là không thiệt, nhưng không đau lòng cũng là chuyện không có khả năng!
Tính keo kiệt này chính là năng lượng tản ra từ trong xương tủy. Có thể làm thế nào được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận