Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 485. Ăn vạ 6

Chương 485. Ăn vạ 6
Chương 485: Ăn vạ 6
Bác sĩ Trì cười: “Được rồi, mọi người yên tâm đi, có chúng tôi đây rồi.”
Anh ta nhìn về phía Từ Toa lại cười nói.
“Hai người rất xứng đôi. Được rồi, một lát nữa mọi người đi nộp viện phí, chuẩn bị làm kiểm tra.”
Giang Phong: “Được.”
Chính ủy: “Đưa giấy nộp viện phí cho tôi.”
Giang Phong: “Chúng tôi không thể để anh giúp chúng tôi đóng tiền được, cho dù đóng tiền chúng tôi cũng nên tìm kẻ đầu sỏ mà không phải anh.”
Chính ủy bật cười: “Cậu cho rằng tôi bỏ tiền ra à? Tôi ứng trước, nhà bọn họ gây ra họa, đương nhiên bọn họ phải bỏ tiền.”
Bác sĩ đi ra ngoài, chính ủy cũng thế, thấy không còn người ngoài, Giang Phong bình tĩnh nói: “Dù sao tiền này cũng do nhà họ Chu bỏ, bà ngoại càng không cần vội vã xuất viện. Chúng ta làm kiểm tra toàn diện, chữa thế nào cũng được, dù sao cũng có kẻ phải tiêu tiền cho mình.”
Bà Từ: “Vẫn là cháu giỏi.”
Vốn dĩ bà cụ muốn bôi đen nhà kia, nhưng hiển nhiên, Giang Phong không chỉ muốn bôi xấu bọn họ, còn muốn khiến bọn họ mất cả chì lẫn chài, lỗ tiền.
Giang Phong bình tĩnh: “Người không thể phạm tiện, nếu bọn họ đã phạm tiện trước, đưa dao đến, sao chúng ta lại không cần được?”
Từ Sơn: Nhỏ yếu, bất lực, giảm cảm giác tồn tại xuống.
Anh rể anh ta là một người không dễ chọc thì thôi đi, cháu rể cũng không dễ chọc, nhìn qua thì nói chuyện ôn hòa, vẻ mặt vui cười, lúc hố người ta thật sự là hạ tử thủ.
Trái lại Từ Hồng Vĩ nhìn Giang Phong mỉm cười: “Cháu hướng về Từ Toa như thế, rất tốt.”
Chẳng những không phê bình, còn khen ngợi nữa kìa.
Có thể thấy được người này không phải kẻ cổ hủ gì.
Bà Từ vừa nghĩ đến mình làm những kiểm tra này đều không tốt tiền, trong lòng vui sướng, ngày thường đau đầu cũng không nỡ tiêu tiền đi khám, bây giờ thì hay rồi, kiểm tra tổng quát một lần, tình hình sức khỏe như thế nào, bản thân rõ ràng.
Chuyện này còn không tốt à?
Bà Từ cảm thấy vô cùng tốt.
Từ Toa đã được chứng kiến bản thực tế người giả bị đâm ăn vạ, từ đầu đến cuối đều giật mình, chẳng qua cô cũng cảm thấy nhà họ Chu kia đáng đời.
Tiểu bá vương ngày thường phách lối, ương ngạnh, cho rằng con trai thì ghê gớm, bây giờ để cho các người nếm mùi lợi hại.
Nên như thế.
Từ Toa: “Giang Phong, bác sĩ bên kia liệu có…”
Giang Phong: “Không đầu, chỉ cần bà ngoại vẫn luôn khẳng định choáng váng, buồn nôn, không thoải mái, bên kia sẽ không thể khẳng định chắc chắn bà ngoại không sai.”
Từ Toa gật đầu, cô lại hiếu kỳ: “Trì An là ai?”
Giang Phong bật cười: “Bạn học chung thời đại học của anh, năm đó cậu ta cùng bọn anh rời đi thủ đô, trở về quê quán, chắc hẳn cậu ta vào trong quân đội, vừa rồi là anh cả của anh ta, anh mới chỉ gặp một lần, cho nên chưa quen thuộc.”
Từ Toa: “Anh ta thật đúng là nhớ rõ anh.”
Giang Phong gật đầu: “Đúng thế, rất nhiều người đều nhớ anh, bởi vì năm đó anh nhập học với độ tuổi nhỏ nhất, sau đó chưa có ai phá vỡ kỷ lục này.”
Từ Toa: “Phụt!”
Cô chọc anh một cái: “Học bá, anh đắc ý tiếp đi.”
Giang Phong: “Sao thế! Không được à!”
Từ Toa bĩu môi với anh.
“Được rồi Giang Phong, chờ lát nữa kiểm tra, anh đi cùng bà đi, có chuyện gì, trong lòng anh cũng nắm chắc, ba con em cũng không hiểu những thứ này.”
Giang Phong: “Được.”
Từ Toa: “Chúng ta đi cùng nhau.”
Y tá đến thông báo kiểm tra, hai người Giang Phong và Từ Toa đưa bà cụ ra ngoài, chính ủy đã đóng tiền xong trở về cảm thán: “Anh Từ à, đứa con rể này của anh không tệ đâu.”
Từ Hồng Vĩ liếc nhìn anh ta, mang theo vài phần đắc ý nói: “Cậu đã gặp qua thiếu niên thiên tài chưa? Chính là con rể tôi đấy.”
Chính ủy sửng sốt.
“Mười mấy tuổi đã thi đỗ đại học y thủ đô, là người nhập học nhỏ tuổi nhất, chưa ai phá vỡ kỷ lục này.”
Chính ủy: “Mẹ nó, giỏi thật đấy.”
Mặc dù bây giờ đối với người đọc sách không quá tốt, nhưng vẫn luôn có ngoại lệ, đối với bác sĩ, mọi người đều có chút khách sáo, trừ khi gia thế quá bị liên lụy, nếu không bình thường rất tốt.
Dù sao người đều ăn ngũ cốc hoa màu, có ai có thể chắc chắn mình không bị bệnh?
“Trâu bò như thế!”
Từ Hồng Vĩ mỉm cười.
Vòng đầu tiên khoe khoang con rể thành công.
Từ Sơn yên lặng ở một bên nhìn anh rể mình, trong lòng anh ta thầm nói, vừa rồi người ta mới nói qua, anh lập tức nhớ kỹ, còn lấy ra khoác lác.
Quả nhiên người đều như thế, thích khoác lác.
Anh ta hơi buông tầm mắt xuống, sợ hãi rụt rè, trái lại làm cho chính ủy hiểu lầm, an ủi anh ta: “Mẹ cậu sẽ không sao đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “Hay là cậu về đi, có chúng tôi ở đây rồi, đâu cần dùng đến cậu? Cậu cũng đâu phải bác sĩ.”
Chính ủy trầm ngâm một lúc: “Cũng được, như vậy đi, tôi trở về tìm ông Chu nói chuyện, chuyện này đúng là mất mặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận