Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 69. Nhìn rất hiền

Chương 69. Nhìn rất hiền
Chương 69: Nhìn rất hiền
“Nhìn anh ấy hiền thật, em cảm thấy anh ấy dễ bị người khác bắt nạt.”
Trong lòng Từ Lập có sự cảm thông gật đầu, anh ta nói: “Cũng đúng, trong thôn chúng ta anh ấy hiền lành nhất. Mấy năm nay anh chưa từng thấy anh ấy nổi giận. Người trong thôn đều nói, nếu tương lai lấy một người vợ không tốt, chẳng phải sẽ chịu thiệt sao!”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Trong nội dung cốt truyện, không có anh ta.
Giống như Từ Toa, chỉ làm một cái bàn đạp.
Nhưng trong nội dung cốt truyện, thường là đồng chí nam có chút ít thân phận đều có quan hệ ít nhiều với Hồ Hạnh Hoa. Mà bác sĩ Tiểu Giang lại hoàn toàn không có, bởi vì không có chi tiết đi khám bệnh, thậm chí cũng không có ai nhắc đến anh ta, anh ta không có cơ hội lên sân khấu.
Có thể thấy, anh ta không quan trọng đến mức nào.
Một người không quan trọng, người qua đường giáp tính tình hiền lành.
Với loại tính tình hiền lành này của anh thì không thể làm nam chính và nam phụ được.
Nam chính và nam phụ phải có cá tính chứ...!
Từ Toa cảm khái từ tận đáy lòng: “Kiểu đồng chí nam ôn hòa, nhã nhặn này rất hiếm thấy.”
Mà lúc này, bác sĩ Tiểu Giang hiền lành tốt bụng, ôn hòa nhã nhặn cầm con dao trong tay, mà trên con dao còn đang nhỏ máu.
Nằm bên cạnh anh là một con lợn rừng!
Anh tiến lại vị trí lúc đầu mình hạ dao xuống, mặt tỉnh bơ bổ thêm một nhát, nhìn thấy lợn rừng đã chết, cũng không vội đi khỏi, càng không sợ thu hút dã thú khác tới. Anh móc một cái bình nhỏ ra, rắc xung quanh lợn rừng, ngay lập tức, một mùi vị hôi thối xộc lên mũi, lấn át cả mùi máu tươi.
Nói là thối đến thấu trời cũng không quá.
Đừng nhìn bác sĩ Tiểu Giang mặt thì tỉnh bơ nhưng con thỏ gần đó ngửi thấy hôi thối này đã co giò bỏ chạy. Đây không phải sợ hãi bình thường, mà là thật sự quá ghê tởm.
Bác sĩ Tiểu Giang làm xong mọi chuyện, ngồi xuống kế bên con lợn rừng, xung quanh truyền đến mấy tiếng động nhỏ, đó là tiếng mấy động vật nhỏ bỏ chạy.
Anh hơi híp mắt, thì nhìn thấy đám kiến dọn nhà.
Con kiến: Thối chết mất! Tôi chịu không nổi nữa!
Bác sĩ Tiểu Giang cầm một nhánh cây nhỏ cản đường con kiến, con kiến loạn cả một đoàn, giương nanh múa vuốt, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại đội hình, tăng tốc độ đi đường vòng tiến về phía trước.
Bác sĩ Tiểu Giang bật cười, tâm trạng không tệ.
Anh nghỉ ngơi một chút, đứng dậy phủi cánh tay, lập tức bắt đầu đào thảo dược xung quanh mình...

Trong thôn chuẩn bị chia thịt, trong niên đại mà không biết đến ngày tháng năm nào mới được ăn thịt lợn thì đây chính là chuyện vui lớn đấy.
Từng nhà trong thôn đều dậy từ sớm đi đến chỗ sân phơi lúa, rướn cổ chờ đám nhóc trong thôn từ trên núi xuống.
Từ Toa chưa từng chân chính nhìn thấy lợn rừng bao giờ, cũng đi theo bà Từ chen lấn trong đám đông, cô kiễng chân, mức độ hưng phấn không kém hơn người khác.
“Sao tụi nó còn chưa về nhỉ? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Không đâu, thôn chúng ta có không ít người qua đó, hơn nữa, bác sĩ Tiểu Giang nói, con lợn rừng đấy bị thương rồi.”
Từ Toa chọc vào một bà thím đang nói chuyện, hiếu kỳ hỏi: “Thím à, chuyện này là sao thế? Con lợn rừng kia từ đâu đến?”
Trong niên đại này, tuy lợn rừng không phải là hiếm thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt, Từ Toa đã biết lợn rừng hung ác cỡ nào, nói nó hung dữ hơn sói cũng không đủ, lợn rừng da dày thịt béo, dùng dao bầu cũng chưa chắc chém nổi.
Từ Toa nghe được thì khiếp sợ không thôi.
“Bác sĩ Tiểu Giang lên núi hái thảo dược, gặp phải một con lợn rừng đã bị thương, nói là bị thương khá nặng, cơ thể ốm yếu gầy gò kia của bác sĩ Tiểu Giang đâu dám tùy tiện động vào, chẳng phải sẽ nhanh chóng chạy xuống gọi người à, đám người đại đội trưởng nghe xong vội vàng lên núi.”
Từ Toa cũng rất mong chờ: “Sao người còn chưa xuống núi nhỉ!”
“Đúng thế!”
“Thịt lợn này chính là đồ tốt đấy, từ tết đến giờ nhà tôi còn chưa được ăn mặn đâu.”
“Bữa thịt lần trước nhà tôi được ăn cũng là lúc đi thăm người thân, ăn được ít thịt bằng con giun.”
“Ôi chao, to như thế!”
Từ Toa: “… Con giun!”
Thím kia đắc ý nói: “Lớn đúng không?”
Từ Toa: “…” Chật vật lên tiếng: “Lớn!”
Từ Toa phối hợp đổi lấy tiếng cười ha ha sung sướng của bà thím kia.
Đừng nhìn mấy người bọn họ trò chuyện, thật ra người tụ họp lại chỗ này đều như thế, tốp ba, tốp năm luôn miệng tán gẫu, tuy lợn còn chưa xuống núi, nhưng tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở, nhiều thanh niên trai tráng đi xử lý một con lợn rừng bị thương cũng không có gì để người ta phải lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận