Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 339. Phân tích

Chương 339. Phân tích
Chương 339: Phân tích
Thực ra lần này làm việc nhanh như vậy cũng là do mọi người muốn để lại một ấn tượng tốt đẹp cho người ta, như vậy mới có thể mang thêm một ít công việc nữa về. Có thể kiếm tiền, ai lại nỡ vứt bỏ cơ hội này chứ? Bọn họ cũng không hy vọng mình là một người bị loại bỏ đó.
Khi đại đội trưởng nói trong năm mươi người chỉ giữ lại hai mươi lăm người, trong đầu bọn họ đều ong ong cả lên. Lúc này, cũng chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Từ Toa.
Lần này Từ Toa đi vào huyện, ngược lại khiến xưởng máy rất kinh ngạc, chủ nhiệm Vương phụ trách hậu cần kiểm tra khăn lau nhỏ, gật đầu bảo: “Tốt lắm, các cháu làm rất tốt.”
Từ Toa gật đầu: “Người trong thôn cũng muốn làm thêm chút cống hiến cho xưởng máy.”
Lời nói này khiến Từ Lập không nhịn được mà khóe miệng co rút một cái. Rõ ràng là bọn họ muốn kiếm thêm một ít tiền.
Ngược lại chủ nhiệm Vương của xưởng máy nhìn Từ Toa và nở nụ cười, bảo: “Đồng chí nhỏ nhà cháu rất biết nói chuyện đấy.”
Ông ta bảo: “Chú thấy làm việc rất tốt, lần sau các cháu dự định lấy bao nhiêu?”
Từ Toa: “Chúng cháu cách huyện khá xa, qua đây một chuyến cũng không thuận tiện cho lắm, cho nên bọn cháu muốn lấy nhiều một chút, không biết thời gian có thể thoải mái hơn chút được không?”
Chủ nhiệm Vương lắc đầu: “Cái này không được, bọn chú dùng khăn cũng khá nhanh, cho nên phải đảm bảo thường xuyên, lâu nhất là một tháng cũng không thể thay đổi. Nhưng nếu như trong một tháng thôn các cháu có thể làm ra mười nghìn cái khăn, vậy đó cũng là năng lực của các cháu.”
Từ Toa nhanh chóng lắc đầu, đáp: “Vậy cũng không được, tuy rằng chúng cháu không sợ khổ không sợ mệt, nhưng cũng không thể mệt ngất được. Bằng không làm sao mà phục vụ công xã và gia đình tốt hơn được.”
Cũng không phải Từ Toa mưu đồ muốn nói ra lời này, mà là trong thị trấn này, vẫn có chút khác với ở nông thôn.
Bọn họ vừa vào thị trấn đã có thể nhìn thấy một vài người đeo băng tay đi đầy trên phố như những con chồn đó, nhìn chằm chằm vào người với vẻ lấm la lấm lét, chỉ hận không thể bắt được chút điểm yếu, còn có cả đứa trẻ kiêu ngạo mang theo khí thế hừng hực đó nữa.
Điều này lại càng khiến Từ Toa cảm thấy hoang mang trong lòng, hiển nhiên, cô cũng không thích tới đây cho lắm, nói chuyện lại càng cẩn thận hơn rất nhiều.
Cô có thể khiến người cảm thấy con người này của cô nói chuyện khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm.
“Thời gian chắc chắn không thể thay đổi, còn bao nhiêu thì cháu tự xem.”
Từ Toa nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Sáu mươi đi, được chứ?”
Thực ra cô cảm thấy số lượng này không nhỏ, nhưng chủ nhiệm Vương cũng chỉ nhướng mày rồi gật đầu: “Được.”
Chủ nhiệm Vương nhìn Từ Toa ký tên, nhiều lần nhắc nhở: “Số lượng giao lên nhất định phải đủ. Nếu như cháu không thể đảm bảo, vậy sau này cháu không còn cơ hội qua đây lấy hàng nữa đâu.”
Từ Toa gật đầu, đáp: “Cháu biết.”
Chủ nhiệm Vương nhìn Từ Toa, chỉ cười mà không nói thêm gì, rồi ông ta bảo: “Vậy được, chúng ta đi tới kho hàng thôi.”
Lần này bọn họ đánh xe trâu trong thôn qua đây, tuy rằng nhìn có hơi lạ lẫm, nhưng ngược lại cũng khiến bọn họ thuận tiện hơn nhiều. Từ Lập đi cùng Từ Toa, bảo: “Người ở thị trấn này làm việc đúng là nghiêm túc, lần nào ông ta đều nhắc nhở chúng ta nhất định phải đủ số lượng.”
Từ Toa nở nụ cười, đáp: “Nghiêm túc một chút là chuyện tốt, đôi bên đều không gây phiền phức cho nhau.”
Từ Lập ừm một tiếng, gật đầu đồng ý, anh ta bảo: “Lần này em lấy nhiều là đúng đó, anh nghe nói, bên Thôn Hạ Tiền Tiến nghe nói các phụ nữ ở đại đội chúng ta có việc làm, cũng định nghĩ cách xem sao. Nếu như bị bọn họ cướp mất việc này thì không ổn chút nào.”
Từ Toa nhìn Từ Lập chằm chằm, rồi cười với vẻ ý vị sâu xa, hỏi: “Anh cho rằng việc này người nào cũng có thể làm được sao?”
Con ngươi của Từ Lập lập tức trừng to, khó hiểu nhìn Từ Toa.
Từ Toa cũng không nói nhiều thêm, chỉ bảo: “Trong thành cũng có không ít người thất nghiệp nhưng tại sao lại không làm công việc vặt này nhỉ? Công xã cách huyện gần cũng không chỉ có một, tại sao bọn họ không đi tranh thủ làm? Anh có từng nghĩ tới chưa?”
Từ Lập lập tức ngây người.
Tuy rằng Từ Toa chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói ra chuyện mình bù vải vào, nhưng cũng không có ý định để mọi người cảm thấy đây là một chuyện dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, nếu như thật sự có người đã từng nhận công việc này sẽ biết, bọn họ không chỉ cần có tài nguyên ở xưởng quần áo và xưởng dệt, chỉ riêng cái này thôi, cũng không đến được mức giá một cái một xu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận