Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 407. Rất có phúc

Chương 407. Rất có phúc
Chương 407: Rất có phúc
Hồ Hạnh Hoa giận sôi máu, thề rằng bản thân sẽ không xuất hiện trước mặt Từ Toa nữa, cũng quyết tâm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Từ Toa. Nếu không sẽ khó tránh con người ấy lại nghi ngờ mình thích thầm họ. Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà! Không thể nhịn! Hồ Hạnh Hoa chạy như bay!
Giang Phong tò mò nhìn Từ Toa, nói: “Sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tuyên thệ tình yêu?”
Anh nhướng mày: “Em sẽ không nói với anh là Hồ Hạnh Hoa thích thầm anh chứ?”
Hồ Hạnh Hoa vừa hay nghe thấy câu ấy, cô ta loạng choạng té sấp mặt. May mà mùa đông mặc nhiều lớp áo, cô ta chật vật bò dậy. Hồ Hạnh Hoa quay đầu nhìn một nhóm hai kẻ tự luyến, không dám tin cả hai bọn họ đều nghĩ như vậy, nghĩ rằng cô ta thích thầm bọn họ. Ai đã khiến bọn họ vô liêm sỉ vậy hả?
Trong thôn có rất nhiều người đầu óc thấp kém, nhưng chưa bao giờ gặp phải kẻ tự luyến thuần chủng đến thế! Chẳng trách, chẳng trách hai người này có thể nhìn trúng nhau. Thì ra đúng thật là hai kẻ “tâm đầu ý hợp”, tính cách giống nhau!
Cô ta nhất thời cảm thấy khó chịu, sợ mình nhìn nữa sẽ lại bị gắn mác “thích thầm” nên cô ta co giò chạy vèo, chạy nhanh hơn cả thỏ...
Từ Toa: “Cô ta chạy khập khiễng thế kia!”
Giang Phong: “Chắc là bị trật chân rồi nhỉ? Nhưng mà cô ta chạy cũng nhanh thật.”
Từ Toa lập tức ngẩng đầu lên, kiên quyết nói rõ: “Không nhanh bằng em.”
Giang Phong bật cười: “Ừ, không nhanh bằng em.”
Từ Toa hài lòng gật đầu, nghĩ cái gì đó lại nói: “Cô ta cũng không thích anh.” Cô dương dương tự đắc: “Người cô ta thích là em!”
Giang Phong: “Ôi mẹ ơi!”
Từ Toa: “Những gì cô ta đã làm là để thu hút sự chú ý của em.”
Giang Phong: “???” Thật...à?
Từ Toa nhìn thẳng vào Giang Phong, gật đầu chắc chắn: “Thật đấy, cô ta thích em đến nỗi không thể thoát ra khỏi tình cảm ấy được.”
Câu này là do cô tự nghĩ ra. Nhưng mà cô phải nói cho Giang Phong để anh có cảm giác nguy hiểm. Phải biết rằng giá trị của cô lớn lắm. Nam nữ gì cũng đều thích cô.
Giang Phong im lặng hồi lâu, nhìn biểu cảm của Từ Toa thì có vẻ cô rất nghiêm túc. Lúc này, Giang Phong dường như hiểu được vài phần tại sao Hồ Hạnh Hoa lại tức như bị cắm sừng rồi, người bình thường thực sự không thể đỡ nổi Từ Toa.
Anh khẳng định: “Có phải lúc nãy em đã nói như vậy với Hồ Hạnh Hoa không?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, em đã hỏi thẳng cô ta.” Rồi cô lại nói: “Hồ Hạnh Hoa đã đổi tên thành Hồ Tử Lăng rồi.”
Giang Phong: “...”
Anh im lặng rất lâu, sau đó cười nói: “Em làm thế là rất tốt.”
Giang Phong nắm tay cô: “Đi, bọn mình đi thôi.”
Chắc hẳn kể từ giờ trở đi, 80% Hồ Hạnh Hoa sẽ không muốn xuất hiện trước mặt Từ Toa nữa, đây chẳng phải là chuyện tốt ư? Giang Phong cảm thấy đây là chuyện tốt.
Tuy bọn họ có thể đề phòng, nhưng cứ bị Hồ Hạnh Hoa để ý, cô ta còn thường xuyên nhảy ra để chứng minh sự tồn tại của mình, như vậy rắc rối lắm. Ai mà muốn dây dưa với não tàn cả ngày đâu? Như bây giờ thế mà lại tốt.
Giang Phong cười rất thành thật, chỉ cần Hồ Hạnh Hoa còn một chút lý trí thì sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Từ Toa nữa. Cô ta đâu muốn bị logic của Từ Toa làm tức chết chứ. Tuy Từ Toa ra vẻ “em đã nhìn thấu tình cảm của Hồ Hạnh Hoa”, nhưng Giang Phong đã dùng chút lý trí còn sót lại để đoán rằng chuyện này là điều không thể.
Nhưng anh sẽ nhắc nhở Từ Toa ư? Không! Bởi vì chuyện này không quan trọng? Không hẳn. Bởi vì vợ anh nói gì cũng đúng cả. Đã không quan trọng thì cần gì phải phản bác lại lời của cô chứ.
Chuyện không quan trọng không được phản bác. Đây là lập luận của Giang Phong.
Giang Phong nắm tay Từ Toa cùng nhau đi về, đến cửa lại thả tay ra. Tuy cả hai sắp đính hôn rồi, nhưng vẫn nên chú ý một chút, điều này tốt cho thanh danh của Từ Toa.
Mặc dù tổ chức lễ đính hôn vào mùa đông, nhưng ngôi nhà nhỏ ở vùng nông thôn không lớn lại giống như một ngọn lửa. Thím cả Hà và những người khác đều đang bận giúp, thấy hai người đến thì cười hỏi: “Đôi này nhìn đẹp đôi quá.”
Mặc dù trong lòng cảm thấy điều kiện của Giang Phong không xứng với Từ Toa, nhưng nếu chỉ tính riêng vẻ bề ngoài, Giang Phong lại chẳng hề kém cạnh. Xứng đáng là một cặp đôi đẹp.
Hơn nữa, bọn họ cũng đã nhắc nhở bà Từ rồi nhưng người ta vẫn kiên quyết, bọn họ cũng không thể nói những điều không hay trong lễ đính hôn của người ta. Thím cả Hà: “Cháu đừng thấy Hổ Nữu gầy gò nhưng tướng mạo lại rất có phúc đó.”
Người già làm sao nhìn được có phúc hay không? Người có mập hay không, mặt mũi ra làm sao, hông có to không, chủ yếu đều xem những điểm này. Mà Từ Toa vừa hay lại là một thiếu nữ có chút bụ bẫm, nên dù cô không mập, hông cũng không to nhưng lại có tướng mạo của một thiếu nữ có phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận