Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 545. Thi đại học 5

Chương 545. Thi đại học 5
Chương 545: Thi đại học 5
Từ Toa nở nụ cười đắc ý, cô nói: “Anh nói tưởng tượng kiến thức thành một cái két sắt, mỗi lần em mở một ngăn kéo ra, đại diện cho mở một điểm kiến thức, loại này cũng tốt. Nhưng với chỉ số thông minh của em, không thể làm được quá nhiều ngăn kéo. Nhiều như vậy em vẫn sẽ bị loạn, còn không bằng em liên tưởng gần, bấm ngón tay là tốt nhất, khi thi đại học, em cũng có thể trực tiếp dùng tay, có vật thực tế trực tiếp liên tưởng lại khiến em nhớ càng sâu hơn.”
Giang Phong: “Em nghĩ như vậy rất đúng.”
Từ Toa vô cùng đắc ý, nhưng rất nhanh đã thuận miệng hỏi: “Ai tìm anh vậy? Bạn học của anh sao?”
Giang Phong: “Không, là giáo viên của anh.”
Anh hơi dừng một chút, rồi bảo: “Thầy muốn tìm anh tới đại học làm giáo viên.”
Từ Toa: “Ôi má ơi.”
Đôi mắt của cô lập tức sáng ngời: “Em nói này đồng chí Giang Phong, anh được lắm.”
Giang Phong nhìn bộ dáng xảo quyệt đầy ngạc nhiên này của cô, không nhịn được mà nở nụ cười. Anh nói: “Em vẫn chưa nghe anh nói xong mà.”
Từ Toa thấy anh có hơi chần chừ, lập tức hỏi: “Sao vậy, anh không muốn đi sao?”
Giang Phong: “Em cũng biết đại học của anh là học ở thủ đô.”
Từ Toa gật đầu, đương nhiên cô biết: “Học viện y Bắc Kinh.”
Cô còn biết, vào năm hai nghìn trường học này còn đổi tên thành bộ y học đại học Bắc Kinh.
Đó chính là đại học Bắc Kinh đó! Đại học Bắc Kinh!
Khi Từ Toa và Giang Phong đọc sách có tìm được cái này, cô đã ngây người rất lâu. Lúc nhỏ luôn cùng các bạn nhỏ khoác lác lớn lên sẽ thi vào Thanh Hoa hay là Bắc Đại, trên thực tế, bọn họ ở bên đó thật sự chưa từng nghe nói người nào có thành tích có thể thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Mà trước mặt mình lại có sẵn một học bá, làm sao Từ Toa không khiếp sợ được.
“Cho nên?”
Giang Phong: “Nơi mà giáo viên của anh bị điều về ở phía nam, bên Quảng Đông, theo lý mà nói vốn dĩ thầy ấy phải về viện y học Bắc Kinh. Nhưng vì ở phía Nam lâu rồi, lại thêm bên viện y học Trung Sơn thực sự đang thiếu người, nên thầy ấy đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa bên đó.”
Từ Toa hiểu ra: “Cho nên, anh do dự chuyện đi về phía nam sao?”
Giang Phong gật đầu: “Trường học ở Quảng Châu.”
Từ Toa: “Vậy có liên quan gì đâu? Dù sao ở đâu mà không phải là ở? Em cũng có thể cố gắng thi vào trường học ở Quảng Châu.”
Thực ra Từ Toa vẫn chưa từng tới Quảng Châu bao giờ, cô nói: “Em chỉ nghĩ như vậy, những thành phố lớn như thủ đô và Thượng Hải, chắc chắn có rất nhiều người đều muốn đi, em muốn thi đỗ vào đó, phỏng chừng cũng không dễ dàng cho lắm. Tuy rằng em rất tự tin về bản thân mình, nhưng tự tin cũng không có nghĩa không tự biết. Thực lực của em, em vẫn hiểu được, chắc chắn sẽ rất khó khăn. Tuy rằng phía bên Quảng Châu cũng không dễ dàng gì, nhưng em có thể chọn một trường tiểu học không có tiếng tăm mà, ha ha.”
Cô bấm ngón tay tưởng tượng: “Anh cũng từng đọc rất nhiều sách trong thư viện rồi đấy, biết nơi phát triển đầu tiên nhất chính là Thâm Quyến, thí điểm cải cách mở rộng cũng là Thâm Quyến. Cho nên sau này em vẫn rất muốn tới Thâm Quyến phát triển. Vậy nếu như chúng ta có thể tới trước, có phải cũng có thể thích ứng với cuộc sống và thời tiết bên đó sớm một chút không?”
Từ Toa đã sớm nghe nói tới một vài tin đồn liên quan đến thâm Quyến, nhưng vốn đó là sau năm hai nghìn, nên cô hoàn toàn chưa từng nhìn thấy.
Nhưng bây giờ có cơ hội như vậy, tuy không phải một người rất có chí hướng, nhưng Từ Toa vẫn rất muốn mình được cảm giác chân thực làn sóng phát triển này.
Giang Phong cười bảo: “Anh tưởng em là một người thích yên bình chứ.”
Những năm này, Từ Toa luôn thể hiện ra như vậy.
Cô gật đầu: “Em có! Nhưng mà trước khác nay khác rồi.”
Cô bò lên giường, ngồi khoanh chân lại, lẩm bẩm: “Nếu ông trời đã cho em nhiều cơ hội như vậy, em không làm gì lại cảm thấy có lỗi với bản thân quá. Trước đây em cảm thấy lặng lẽ mới là bình yên nhất. Nhưng lúc đó và sau này lại khác nhau. Nếu có cơ hội như vậy, tại sao chúng ta không cố gắng một chút, hơn nữa…”
Cô gãi đầu, bảo: “Em cũng muốn thử xem mình có được không?”
Trước đây cô cho rằng mình không thể học hành, chắc chắn không được, nhưng một năm này vẫn khá ổn. Cho nên cô lại nghĩ đến, cô làm chuyện khác có được hay không, dù sao cô cũng chính là người có hack.
“Anh xem, thành phố Giang Hải có nhiều đồ như vậy, thực ra mặc kệ nó ở đó cũng lãng phí quá. Rõ ràng bây giờ thiếu cái này cũng thiếu cái kia, chúng ta có đồ lại không mang ra, cứ cảm thấy như vậy thật không đúng, hơn nữa, nếu chúng ta lấy ra, kiếm được tiền còn không phải là của mình hay sao, em cảm thấy đây cũng là chuyện tốt…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận