Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 734. Cuộc sống bận rộn 4

Chương 734. Cuộc sống bận rộn 4
Chương 734: Cuộc sống bận rộn 4
Chị cả Vương nhìn bọn họ, ho khan một tiếng rồi nói: “Lần này họp, là nói đến hoạt động cuối năm.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô ta, không hiểu cho lắm, lúc này cách cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện cuối năm?
“Chủ nhiệm Vương, là có công việc gì mới cần sắp xếp sao?”
Chị cả Vương lắc đầu: “Không phải.”
Cô ta mang theo vài phần vui mừng, nói: “Trong xưởng sẽ tổ chức một hoạt động du lịch vào cuối năm.”
“Cái gì?”
Chị cả Vương duỗi tay ngăn mọi người, mắt thấy mọi người cũng ngạc nhiên giống như chị ta, mới gật đầu mang theo ý cười, bảo: “Nghe tôi nói xong đã, nhà xưởng chúng ta sẽ sắp xếp cho mọi người đi du lịch cuối năm. Chủ nhiệm phân xưởng như mấy người các cô đều trong phạm vi được đi du lịch, phân xưởng chúng ta vẫn còn danh sách, đều là những công nhân gương mẫu trong đợt bình chọn năm ngoái.”
“Cái cái cái này…”
Những người phụ nữ này đều kích động không biết nên nói gì.
Chị cả Vương: “Địa điểm là thủ đô Bắc Kinh, tình hình cụ thể thì phía bên văn phòng xưởng sẽ xử lý. Bên chúng ta tạm thời trong lòng tự biết là được, cũng không cần thiết nói ra bên ngoài, sau này nhà xưởng sẽ thống nhất công bố.”
“Tôi tôi tôi, tôi có thể đi sao?”
Chị cả Vương cười: “Đương nhiên có thể, nếu giám đốc Từ đã nói, thì sẽ không thay đổi. Các cô đều phải chăm chỉ làm việc, nhà xưởng chúng ta thật sự đối xử với chúng ta vô cùng tốt. Chúng ta cũng không có văn hóa gì, không giống người ở bên văn phòng nhà xưởng có đầu óc, nhưng chúng ta có thể làm việc, chúng ta nắm chắc việc sản xuất cho tốt, tuyệt đối không thể khiến giám đốc Từ thất vọng.”
“Đúng, không thể khiến giám đốc Từ thất vọng,”
So với Giang Phong, dường như mọi người càng tin tưởng Từ Toa, và cũng càng tôn trọng cô hơn. Dù sao, giám đốc Từ cũng giống như bọn họ, đều là phụ nữ.
“Thủ đô, tôi vẫn chưa từng qua đó.”
“Có ai từng qua đó đâu, tôi cũng chưa mà.”
“Chúng ta đi thủ đô, sẽ được bao ăn bao ở chứ?”
Chỉ cả Vương kiêu ngạo: “Đương nhiên, bao ăn bao ở, chúng ta cứ chơi vui vẻ là được!”
“Ôi!”
“Tốt thật đấy!”
“Nhà xưởng chúng ta thật tốt.”
“Đương nhiên rồi, lúc đầu tôi vào xưởng đã biết, chúng ta đã vào được tổ phúc rồi…”
Mọi người đều vui không chịu được, chị cả Vương cũng vui vẻ, bởi vì vui vẻ, trên đường về nhà gặp được người bán rong kẹo cao lương, còn mua một cân, cô ta xách kẹo về nhà, vừa vào sân đã nhìn thấy mẹ chồng đang xào rau, thấy chị cả Vương trở về, bà ta cười hỏi: “Về rồi à? Hôm nay không tăng cao sao?”
Chỉ cả Vương: “Không ạ.”
“Vậy mẹ rán thêm quả trứng gà nhé, con cũng cần bồi bổ một chút, thấy gần đây sắc mặt của con không tốt, cơ thể quá mệt sẽ không chịu được đâu…” Mẹ chồng của cô ta vừa làm việc vừa lải nhải.
Nói tới đây, chị cả Vương lại nhớ tới vài năm trước, quả thực cảm thấy đó như là chuyện ở kiếp trước.
Sau khi cô ta kết hôn sinh liên tiếp ba đứa con gái, mẹ chồng thấy cô ta chướng mắt, làm gì cũng bắt bẻ. Chồng thì một lời không hợp sẽ thể hiện thái độ với cô ta, cho dù sau này sinh được đứa con trai, nhưng cô ta cũng không cảm thấy mình tốt hơn được bao nhiêu.
Trong nhà đông con cái, cuộc sống trải qua rất khổ sở, vì quá nghèo. Quả thực là ngay cả khổ qua cũng không khổ bằng cô ta.
Nếu không phải vì con, cô ta cũng không muốn sống nữa, nhà mẹ đẻ cô ta không thể dựa vào, mẹ chồng không dễ ở chung cũng không chịu giúp. Chồng cũng không thương người, còn là một tên phế vật dông dài phiền phức. Cuộc sống như vậy, thật sự không có tương lai.
Một ngày kia, cô ta đội cơn mưa lớn ra ngoài tìm chị em ngày xưa mượn lương thực, nhưng lại toi công trở về, cảm thấy cả người cực kỳ mơ hồ. Đúng ngay lúc này nhìn thấy công nhân cũ ngày xưa, cô ta cũng sống không tốt, ra ngoài báo danh. Lúc này, chị cả Vương mới biết đến chuyện báo danh. Cô ta sợ mình bỏ lỡ cơ hội này, tuy không biết xí nghiệp tư nhân có đáng tin hay không, nhưng nghĩ nếu chính sách đã cho phép, vậy có gì mà không tham gia. Chung quy, không thể tệ hơn bây giờ được.
Sau đó, cô ta thân là người khá toàn năng, tay nghề cũng tốt nhất, nên được bổ nhiệm thành đội trưởng, sau này làm chủ nhiệm phân xưởng, hiện tại… là chủ nhiệm phân xưởng lớn.
Tiền lương một tháng của cô ta là sáu mươi lăm đồng, khi đó chồng cô ta còn cảm thấy cô ta cả ngày tăng ca nên không hài lòng, nhưng ai mà ngờ, vậy mà lại kiếm được nhiều như vậy. Cô ta cầm số tiền này, ôm bốn đứa con trong nhà khóc lóc điên cuồng.
Bạn đừng thấy chồng muốn sinh con trai, nhưng thật sự sinh con trai rồi, bọn họ cũng không quan tâm.
Sau khi cô ta đi làm học một được một từ, Diệp Công thích rồng.
(Chú thích: Diệp Công thích rồng chỉ người miệng thì nói thích cái này, nhưng trên thực tế lại không thích, thậm chí còn sợ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận