Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 239. Đến thăm

Chương 239. Đến thăm
Chương 239: Đến thăm
Chú Ngưu Tam: “Con bé này thật có tương lai.”
Từ Toa hiểu, đại đội trưởng thích nhất là khoe mẽ Trần Quế Hoa, đại đội trưởng cũng không phải là một người có mạng lưới quan hệ, nếu có mạng lưới quan hệ thì sẽ không để mấy đứa con trai đều chỉ ở trong thôn thôi. Trần Quế Hoa có công việc này cũng đều dựa vào năng lực bản thân.
Cô gái này từ nhỏ đã giỏi ăn nói, học cấp hai ở công xã nhưng vẫn qua lại được với thiếu niên trong huyện. Cô ta vốn định thi cao đẳng, nhưng lúc đang học cấp ba, nghe được một người bạn nói bưu điện muốn tuyển người.
Cô gái này trực tiếp đi đăng ký.
Làm việc ở bưu điện cũng cần phải có giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp ba, vậy mà Trần Quế Hoa lại thuyết phục được bưu điện, còn thuyết phục bằng cách nào thì không ai biết. Nhưng mà đúng là đã được nhận. Mà bên phía trường học, cô ta vẫn nộp học phí và phí sách vở đúng hạn, tốt nghiệp xong vẫn lấy được bằng tốt nghiệp bình thường.
Chỉ cần thi đậu, chỉ cần nộp học phí, dù có không đi học thì vẫn lấy được bằng tốt nghiệp như bình thường.
Ở thời đại bây giờ, chuyện này cũng không có gì đặc biệt.
Không phải ư, cô gái này đã chuyển lên làm chính thức.
“Cô ấy cũng rất nhiệt tình.”
Chú Ngưu Tam: “Đó là chuyện tất nhiên. Con bé đó giống mẹ, ngọt như mía lùi.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã cùng đi đến khu người nhà của công xã, chú Ngưu Tam: “Chú không đi vào, chú đợi cháu ở đây.”
Từ Toa chần chừ một chút, nói: “Vậy cũng được.”
Nhưng mà cũng rất trùng hợp, Từ Toa còn chưa đi vào thì đã gặp được con dâu của phó trấn Du đi mua thức ăn: “Từ Toa.”
Cô ta ngạc nhiên gọi, nói: “Sao em lại đến đây.”
Từ Toa: “Em đến thăm mọi người một chút.”
“Đi nào, mau cùng chị về nhà.”
Cô ta kéo Từ Toa đi vào nhà.
Có vẻ rất nhiệt tình , chẳng qua ngoài miệng thì lại cằn nhằn: “Nhà chị cũng đã định xuống thôn thăm em, còn không phải tự nhiên mưa lớn sao? Ôi ông trời đúng là. Chỉ mỗi trận mưa này thôi mà khiến mọi người bận chết đi được. Đến bây giờ ba mẹ ngày nào cũng đi sớm về trễ. Có chỗ còn không có lương thực ăn. Em nói xem cơn mưa này không chia ra được sao? Sao lại giày vò người ta vậy chứ?”
Từ Toa bị kéo vào nhà, trên đường đi chị dâu thứ hai này cũng không hề ngừng lại.
“Nhà cũng có mỗi mình chị, thật sự là chán chết đi được. Cũng may là em đã đến.”
Lại còn nói: “Hôm nay em ăn cơm ở đây đi.”
Từ Toa lắc đầu: “Không được không được, em đi xe bò trong thôn đến, em còn phải về luôn. Em chỉ là đến tặng cho mọi người ít đồ.”
“Tặng đồ sao? Tặng đồ lại càng không thể đi, nếu chị để em về, mẹ chồng về nhà không phải sẽ mắng chết chị sao?”
Từ Toa: “Cũng không đến mức đó...”
“Cái gì không đến mức đó?”
Từ Toa bị cô ta lải nhải đến mức Từ Toa đau cả đầu, đầu ong ong ong.
Tuy lúc vui cô cũng lải nhà lải nhải, nhưng mà người khác lải nhải mãi cô cũng cảm thấy đầu ong ong.
Thật đúng là trong lòng cô cũng khoan dung với bản thân hơn với người khác.
Từ Toa kiên định: “Em thật sự không thể ở lại, chị thấy đó em cũng không thể mặc kệ để chú Ngưu Tam đánh xe ở cửa được mà.”
Cô lấy trong giỏ ra một miếng thịt heo: “Ban nãy em thấy thịt heo này không tệ, bèn mua nhiều hơn một chút, để mọi người ăn ngon miệng.”
Nói xong cũng không vào cửa, trực tiếp đưa luôn cho chị dâu, nhanh chóng lùi lại.
Con dâu thứ nhà họ Du túm lại không được, nhìn Từ Toa chạy như cá chạch, cô ta giậm chân: “Đứa bé này.”
Từ Toa chạy ra xa, thầm nói: Nếu như chị không lải nhải, có khi em còn ngồi lâu một chút, chị nói chuyện như vậy em thật sự không chịu nổi.
Chị dâu thứ = 500 con vịt.
Đáng sợ.

Từ Toa về thôn trước, sau đó đến hợp tác xã một chuyến, tiêu hết phiếu của mình. Phiếu lương thực ở tiệm cơm quốc danh thì mua một phần thịt kho tàu và tám cái bánh bao nhân thịt, lúc này phiếu trong tay đều đã tiêu sạch.
Mặc dù cô đi làm ở đại đội không được phát nhiều phiếu lắm, thế nhưng trước đó ở trong quyển sưu tầm tem phiếu kia, còn có một số phiếu dùng được.
Vì đều có hạn dùng nên Từ Toa không hề khách sáo tiêu hết.
Còn có một cái phiếu radio, cô đang chần chừ ở hợp tác xã thì đã bị một ông bác đổi mất.
Ánh mắt ông bác nhìn cô cứ như đang nhìn một kẻ ngu, mà ánh mắt Từ Toa nhìn ông bác cũng như một kẻ ngốc.
Hai người cùng có chung suy nghĩ đối phương mà một kẻ ngốc.
Từ Toa lấy một cái bánh bao cho chú Ngưu Tam, chú Ngưu Tam kinh ngạc đến xém rớt cằm: “Cái này chú không thể nhận được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận