Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 70. Chia thịt lợn

Chương 70. Chia thịt lợn
Chương 70: Chia thịt lợn
Mọi người vui vẻ hớn hở ra mặt, Từ Toa cũng hòa mình vào đó, dù sao cô cũng rất hiếu kỳ, chẳng qua trong nhiều người như vậy, cũng có người đáng ghét, không hòa đồng, Hồ Hạnh Hoa chính là một người như vậy. Tuy cô ta đã sớm đến đây, chẳng qua đó là đó là do mẹ cô ta sợ ăn thiệt, nên dặn cô ta đến sớm canh chừng, về mặt bản chất mà nói, đối với thứ này, cô ta cũng không hứng thú cho lắm.
Tuy cơ thể cũng vô thức thèm thịt, nhưng đã được biết đến nhiều món ăn ngon hơn, cô ta thật đúng là không để con lợn rừng kia vào mắt, thịt lợn rừng quả thật không được tính là món ngon gì, hơn nữa, chỉ có tí thịt lợn rừng đã khiến đám người này không kìm được, vẻ mặt ngu ngốc, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Thật đúng là đám người nhà quê ít thấy việc lạ.
Hồ Hạnh Hoa cũng không bắt chuyện với người ta, cô ta nghiêng đầu đứng một bên, khinh bỉ nhìn mọi người cười nói, bĩu môi.
Diễn xuất “thanh cao” này, bản thân cô ta không cảm thấy, nhưng trong mắt người khác lại rất rõ ràng, mấy bà thím trong thôn trao đổi ánh mắt, có chút chướng mắt Hồ Hạnh Hoa, trước kia cũng không phát hiện con nhóc này đáng ghét như thế.
Sao càng lớn càng làm người ta ghét.
Từ Toa cũng chú ý đến dáng vẻ của nữ chính Hồ Hạnh Hoa, chẳng qua từ lần trước Hồ Hạnh Hoa nắm phải một tay đầy phân, hai bên không có tiếp xúc gì, Từ Toa cũng chẳng muốn qua lại nhiều với cô ta.
Một kẻ chờ cô chết xong là vội vàng đến nhặt chỗ tốt, cô có thể có ấn tượng tốt gì?
“Bình thường không thấy gì, hôm nay mới phát hiện ra người trong thôn đông như thế…”
Trong lúc đang nói chuyện đã nhìn thấy sáu, bảy thanh niên trai tráng khiêng một con lợn rừng thật to, trên mặt bọn họ đều tràn đầy vui vẻ, cười tươi như hoa.
Hiện trường sôi trào: “Ôi chao, con lợn này không nhỏ đâu.”
“Thật quá tốt…”
“Đại đội trưởng, các ông xử lý xong rồi à.”
Đại đội trưởng vô cùng đắc ý, vẫn là Phương Vệ Quốc thành thực đáp: “Chúng tôi gặp may, sau khi lên núi thì con lợn rừng đó đã tắt thở rồi.”
“Mọi người cũng giỏi thật đấy.”
Bọn họ cũng không quan tâm là con lợn rừng kia chết lúc nào, bọn họ chỉ muốn biết khi nào thì được chia thịt lợn.
Mọi người vây quanh đại đội trưởng mồm năm miệng mười truy hỏi, đại đội trưởng vung tay lên: “Chia, hôm nay sẽ chia, dựa theo công điểm để đổi.”
Nghe nói thế, hiện trường càng thêm náo nhiệt, mọi người nhìn con lợn chết kia, giống như yêu quái nhìn thấy thịt Đường Tăng trong Tây Du Ký, từng người từng người, tròng mắt như dính lên đó, không sao tháo xuống được.
Từ Toa cũng giống như thế, cô không thèm thịt, thế nhưng cô chưa từng thấy lợn rừng bao giờ.
Con lợn rừng này có kích thước không nhỏ, mặc dù đã chết nhưng vẫn có thể thấy được vẻ ngoài hung dữ, một đôi răng nanh dài thò ra ngoài, lóe lên ánh sáng, mà bên ngoài của nó càng không giống với con lợn nhà thấy trên mạng, đen nhánh sáng bóng.
Bề ngoài của nó vô cùng bẩn, phía trên có không ít cáu bẩn, những cáu bẩn này giống như đã bám chặt trên người lợn rừng, nhìn khá dày.
Lúc này Từ Toa đã tin tưởng vào lời của mọi người nói, dao cũng không chém nổi.
Lời này hoàn toàn không phải phóng đại.
Bốn chữ “da dày thịt béo” cũng không đủ để hình dung.
Tuy lợn rừng đã chết, nhưng vẫn cần người mổ lợn, ông lão được gọi đến vô cùng hưng phấn cầm dao, mà có hai thanh niên trong đại đội hỗ trợ.
“Từ Toa, Từ Toa…”
Từ Toa vội vàng giơ tay lên: “Dạ, cháu ở chỗ này.”
Đại đội trưởng: “Cháu đến giúp kế toán Vương lăn dấu tay.”
Từ Toa: “Vâng.”
Cô cũng không từ chối, chen vào trong đám người ngồi bên cạnh kế toán Vương: “Sau khi nhận thịt và đăng ký ở chỗ tôi xong, cô bảo bọn họ lăn tay, điểm chỉ ở bên cô.”
Từ Toa cẩn thận đáp: “Được.”
Trịnh trọng nhận việc như thế, làm cho kế toán Vương nhìn nhiều Từ Toa thêm một lát.
Không còn cách nào, ai bảo từ trước đến nay Từ Toa chưa từng được giao trọng trách, lần này đột nhiên đối mặt với nhiều người như vậy để “làm việc”, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, chẳng qua loại cảm giác căng thẳng này cũng chỉ vài giây là biến mất.
Việc này không khó.
Mọi người vui vẻ xếp hàng chờ được chia thịt lợn, mà bà Từ thì vui vẻ đứng trong đội ngũ nhìn cháu gái của mình, trong lòng và trong mắt ngập tràn vui vẻ, Hổ Nữu Nhi nhà bọn họ thật giỏi, nhìn đi, vẻ vang biết bao.
Một con lợn rừng nhìn thì không nhỏ, thế nhưng trên thực tế cũng không lớn như tưởng tượng, ngoại trừ xương lợn, thủ lợn cùng với mấy thứ linh tinh khác, thịt thật sự được chia, mỗi gia đình cũng chỉ có nửa cân.
Nghe nói đây còn là con heo tương đối lớn.
Chẳng qua nửa cân thịt đối với một gia đình mà nói, đó cũng không phải là con số nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận