Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 332. Thuyết phục

Chương 332. Thuyết phục
Chương 332: Thuyết phục
Em cũng biết bây giờ vải đắt hàng thế nào, cho nên người bình thường không có chút quan hệ thật sự không dám tùy tiện nhận loại việc này.”
Từ Toa trợn mắt há hốc mồm: “Vậy, bọn họ không biết số vải không đủ sao?”
Giang Phong cười: “Đương nhiên biết, nếu như không biết, sao lại bỏ ra cái giá một xu để mua về chứ. Điểm linh động chính là ở chỗ này. Vải của xưởng máy cũng phải tốn tiền mua. Hơn nữa, tuy rằng các đơn vị anh em giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bây giờ có vật tư nào không túng thiếu sao? Xưởng máy phỏng chừng cũng là nghĩ đến việc tiết kiệm đầu thừa đuôi thẹo. Tiền công mười bao vải này tốn mười đồng tiền, trừ đi tiền kim chỉ, còn cả giá chênh lệch vải vóc, phỏng chừng có thể cầm khoảng bảy đồng. Cho nên anh mới nói, đây là kiếm tiền vất vả.”
Từ Toa gật đầu: “Thật sự rất vất vả.”
Giang Phong: “Nếu như là người khác, anh ngược lại chưa chắc đã đưa ra cách làm này, nhưng em chắc hẳn không thiếu chút vải này. Chẳng qua cho dù em lấy loại vải khác ra, cũng sẽ không có người nào biết, lại còn biết ơn trong lòng.”
Từ Toa không có quan hệ ở xưởng dệt vải, cho nên vải này chắc chắn phải lặng lẽ trợ cấp vào trong.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Phong, anh mỉm cười: “Sao vậy?”
Từ Toa: “Em là người tính toán chi li như vậy sao?”
Giang Phong nhìn hai má đỏ bừng của cô, lắc đầu đáp: “Không phải.”
Từ Toa: “Vậy không phải được rồi sao? Tuy rằng em cũng biết mình làm như vậy có chút bệnh thánh mẫu, nhưng em nghĩ đến mình có nhiều đồ tốt như vậy, mà người khác lại phải sống khổ như thế, cho nên muốn nghĩ cách, ít nhiều giúp một được một chút cũng tốt hơn.”
Cô cười ngọt ngào: “Dù sao thứ xui xẻo thiếu đạo đức trong thôn cũng thuộc về số ít, phần lớn mọi người đều là người tốt cần cù thật thà, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà.”
Giang Phong gật đầu, rất chắc chắn: “Em thật sự là một cô gái rất tốt.”
Từ Toa: “Em cảm thấy chuyện này rất khả thi, anh nói xem em muốn móc nối với xưởng máy, phải tìm ai liên hệ đây?” Sau đó tự vỗ đầu mình: “Anh xem có phải em bị ngốc không, em còn hỏi anh nữa chứ, em có thể tìm phó trấn Du mà.”
Giang Phong búng tay một cái.
Từ Toa bấm ngón tay tính: “Em phải trao đổi với đám người bà ngoại Từ một chút, xem bọn họ có hứng thú hay không. Nếu như có, em còn phải trao đổi với đại đội, đồng thời tìm phó trấn Du giúp đỡ. Ôi chao, tính ra như vậy, việc phải làm cũng không ít.”
Giang Phong: “Thực ra cũng không nhiều, đây không phải chuyện gì khó xử, thực ra xưởng máy còn rất hoan nghênh có người tới nhận việc.”
Dù sao người có thể bổ sung số vải thiếu cũng không nhiều như vậy, mà yêu cầu của xưởng máy đối với khăn lau nhỏ cũng rất lớn nữa.
Từ Toa liếc mắt nhìn anh, nói: “Anh biết cũng rất nhiều đấy.”
Giang Phong: “Dù sao anh ra ngoài cũng nhiều, còn nữa, thi thoảng anh cũng sẽ đi dạo ở chợ đen. Người mà anh thường mua lợn rừng đó, nhà ông ta có người làm ở xưởng máy.”
Từ Toa hiểu ra, ồ một tiếng. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều về chuyện này, chỉ hứng trí nói: “Vậy, cố lên!”
Từ Toa nổi lên ý chí chiến đấu hừng hực, Giang Phong cười thoải mái, cũng phối hợp với cô: “Cố lên.”
Từ Toa khó tìm được một lối thoát ra, trở về nhà một cách hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, tuy rằng đây không phải là công việc tốt “làm ít tiền nhiều” gì, nhưng cô vẫn rất vui vẻ vì có một công việc như vậy. Dù sao cũng là một cách kiếm tiền.
Hơn nữa, cô thân là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, cả ngày trêu mèo ghẹo chó, cũng không có việc gì làm, ngược lại không bằng tạo chút phúc lợi cho các đồng chí phụ nữ ở trong thôn.
Quả nhiên, đề nghị này của Từ Toa có được sự đồng ý của người nhà và người trong thôn.
Ngày hôm sau, cô đạp xe đạp đến công xã, phó trấn Du nghe nói Từ Toa muốn nhận công việc này cho phụ nữ trong thôn, lập tức giúp cô giới thiệu. Chuyện này quả thực không phức tạp, chỉ tốn một ngày, cô đã dẫn anh họ Từ Lập mang mười bao vải về.
Bây giờ trời vẫn chưa lạnh hẳn, trong thôn có không ít người vẫn còn đang chuẩn bị cho mùa đông.
Thực ra tuyết rơi ở bên bọn họ cũng không nhiều, có, nhưng cũng rất ít thấy. Thế nhưng cho dù là vậy, cũng không thể ngăn được mọi người nhiệt tình tích trữ lương thực qua mùa đông. Mọi người đều bận rộn ở bên ngoài, hiển nhiên đều nhìn thấy Từ Toa và Từ Lập thồ đồ về nhà. Cổng thôn luôn là trận doanh độc nhất của thím cả Hà. Dù sao thì nơi này cũng là tuyến đầu tiên của những tin đồn.
Nhưng hôm nay cũng không chí có thím cả Hà, mà còn có mấy bà cụ nữa, người nào cũng lộ ra vẻ hưng phấn, không biết đang ríu rít thì thầm cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận