Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 639. Kỳ ngộ 3

Chương 639. Kỳ ngộ 3
Chương 639: Kỳ ngộ 3
Khỏi phải nói cũng biết đây là lần đầu tiên anh em nhà họ Hoàng nhìn thấy mấy thứ này, hỏi: “Ôi, ở đây lại mới mở một cái nữa à? Đây không phải cướp việc làm ăn sao?”
“Muốn qua xem thử không?”
“Đừng nóng vội, hay là cứ đi lấy hàng trước đi.”
Từ Sơn nhìn thêm một cái, hỏi: “Hay là tôi qua đạp biển gỗ đó xuống nhé?”
“Mấy ông chủ à, Hồng Xán Xán rất tốt, nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể qua xem. Dù sao đều là việc làm ăn, có ai mà không làm chứ? Đúng không? Tuy Hồng Xán Xán vừa khai trương nhưng chất lượng lại rất tốt.” Người lái xe xích lô sợ bọn họ đạp thật nên vội vàng nói, còn chủ động quảng cáo cho Hồng Xán Xán nữa.
Bọn họ kéo một người qua thì có thể kiếm được hơn hai hào.
Cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện kéo người qua cho Hồng Xán Xán.
Hoàng Lão Nhị mỉm cười: “Chia phần trăm cho mấy người à?”
Cái này đã có từ lâu, thấy nhiều rồi, đối với mấy cái này không cần ai nói cũng tự hiểu.
Người lái xe xích lô cười: “Tôi cũng chỉ thật lòng giới thiệu thôi.”
Cũng không nói tới việc có được chia phần trăm hay không.
Hoàng Lão Nhị cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi muốn đến Thủy Mộc!”
Giọng điệu anh ta không tốt lắm, mặc dù đám địa đầu xà như bọn họ tuyệt đối không sợ gì, nhưng nhóm này đông người như vậy, bọn họ vẫn không nên đắc tội thì hơn, nếu không chính mình là người thua thiệt.
Hạng người nào dễ ức hiếp, hạng người nào không dễ đụng bọn họ đã thấy nhiều rồi, phải cân nhắc tám - chín phần.
Xe xích lô đi tới Thủy Mộc, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà bọn họ lại cảm thấy giống như không còn nhiều người như trước nữa.
“Tiểu Lão Hổ, Tiểu Sư Tử!”
Cậu em vợ Hổ Tử của Từ Sơn nhìn thấy ngoài cửa có hai con chó oai phong lẫm liệt thì lập tức đi qua: “Chúng mày còn nhớ tao không? Tao là Hổ Tử đây.”
Hai con chó sủa một tiếng rồi vẫy đuôi.
Bác gác cổng nhận ra Từ Sơn, nói: “Đồng chí Từ đến rồi à, hôm nay bà Từ không có ra khỏi nhà đâu! Đi đường tới đây chắc là mệt lắm rồi đúng không?”
Từ Sơn cười ha ha: “Đúng vậy.”
Bọn họ đi một mạch thì trùng hợp gặp Trần Thịnh.
“Trưởng phòng Trần?”
Từ Sơn chào hỏi, phải nói người của Từ Toa ở đây từng bước đạt đến đỉnh cao thật sự không phải là người đơn giản. Trí nhớ của Trần Thịnh cũng tốt: “Anh Sơn! Anh tới rồi à? Bác Từ nhìn thấy anh chắc chắn rất vui.”
Từ Sơn cười ha ha: “Lần này tôi cũng tới đây để lấy hàng, có điều trên đường đi tôi nhìn thấy Hồng Xán Xán...”
Trần Thịnh: “Cái này em biết, cũng biết chiêu trò của bọn chúng nữa, bọn chúng tìm mấy tên lái xe xích lô kéo người qua bên đó lấy hàng...”
Từ Sơn vội vàng hỏi: “Vậy không phải việc làm ăn của chúng ta ở đây sẽ bị ảnh hưởng sao?”
Trần Thịnh: “Cũng không có ảnh hưởng gì, bọn chúng muốn kéo thì cứ kéo, tụi em không rảnh quan tâm đến bọn chúng, ở đây đã bận lắm rồi!”
Từ Sơn: “???”
Trần Thịnh: “Giám đốc Từ bên em nói, bọn họ làm như thế cũng chỉ là đi theo chúng ta học lỏm thôi, không có chính mình sáng tạo cái mới, một xí nghiệp không có sáng tạo cho riêng mình, cho dù phát triển cũng không thể phát triển xa hơn được. Thay vì chúng ta lãng phí thời gian trên người bọn họ còn không bằng tranh thủ thời gian để kiếm tiền. Nhiều tiền như vậy còn chưa kiếm hết được. Hơn nữa người thường đến lấy hàng cũng sẽ xem chất lượng và kiểu dáng, họ sẽ biết tự phân biệt, có đầu óc thì sẽ không hám lợi mà đi qua đó lấy hàng.”
Từ Sơn: “?????”
Đại khái Từ Sơn là người mình nên anh ta cũng không giấu diếm nữa, hạ giọng nói: “Bọn họ không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, anh thấy ở đây có ít người nhưng thật ra doanh thu của chúng ta còn nhiều hơn trước đây nữa. Bây giờ đặt hàng gửi trực tiếp qua bưu điện rất nhiều, không cần phải đi một chuyến.”
Từ Sơn bỗng hiểu ra: “Thì ra vậy.”
Đặt hàng gì đó anh ta không hiểu, chẳng qua không trở ngại đến việc trang bức.
Trần Thịnh: “Em không nói với anh nữa, em bận muốn chết. Em còn phải đi cùng giám đốc Giang qua bên chỗ ủy ban thành phố.”
“À?”
Trần Thịnh: “Lúc nào quay về em sẽ nói sau.”
Trần Thịnh và Từ Sơn nói thầm, những người khác cũng nghe được, Trần Tam lanh mồm lanh miệng: “Bọn họ thật đúng là không để ý.”
Anh em nhà họ Hoàng suy nghĩ một lúc, Hoàng Nhị nói: “Đúng là như vậy, đơn đặt hàng của họ rất nhiều, buổi họp báo hôm đó tôi đã thấy hơn 100 đơn hàng rồi... Nếu như sau khi trở về lại tiếp tục truyền ra thì có thể thêm nữa...”
Bọn họ vừa kiếm được sáu con số, mỗi người được chia hai ba vạn đã rất lâng lâng.
Nhưng nhìn người ta kìa, chậc chậc, không thể so được mà.
Mặc dù là thân thích nhưng Từ Sơn vẫn đi kho hàng với hai anh em nhà họ Hoàng trước, đúng lúc cũng có thể làm cho những người khác mở mang tầm mắt. Ừm, ít người gì đó quả nhiên là ảo giác, đồ vật phải tự giành lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận