Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 517. Độc đáo

Chương 517. Độc đáo
Chương 517: Độc đáo
Từ Toa vui vẻ tươi cười nói: “Cháu thật sự rất vui, sao mà cháu may mắn như thế chứ, luôn có dì giúp nhau.”
Phó trấn Du xoa nhẹ đầu cô, nói: “Con bé này, cái gì mà giúp với không giúp, dì là dì của cháu đấy.”
Từ Toa mỉm cười, gật đầu, “dạ” một tiếng.
Từ Toa gọi: “Mọi người đều ngồi đi.”
Có phó trấn Du ở đây ai có thể ngồi yên chứ, ngay cả người trải sự đời nhiều nhất là Trần Quế Hoa cũng hơi ngại. Phó trấn Du dường như cũng nhìn ra được, mình không quen với mấy chị em cô bác này nên nói:
“Được rồi, dì đi nói chuyện với ba các cháu một lúc, để mấy cô bé này ở cùng với cháu.”
Từ Toa: “Vâng.”
Phó trấn Du vừa đi, ngay cả con dâu thứ ba của phó trấn Du cũng nhẹ nhõm, cô ta nói:
“Mẹ chồng tôi ở đây, tôi muốn nói cũng không thể nói.”
Mọi người đều cười rộ.
Từ Toa trêu chọc: “Chị dâu à, vậy chị muốn nói gì thế?”
Chị ba Du nói: “Cái bông tai này của em đẹp quá, nhưng mà em cũng gan thật, thế mà lại dám xỏ tai.”
Bây giờ trừ đoàn văn công thì có rất ít người làm như này.
Từ Toa: “Cái này của em ư, cái này của em là đồ giả mà, em không có xỏ tai, đau như thế sao mà em dám?”
Tất cả nữ đồng chí đều kinh ngạc, vội hỏi: “Giả hả? Sao làm được thế?”
Mọi người đều hiếu kỳ, Từ Toa cười nói: “Chắc mọi người cũng sẽ không cho rằng cái bông này của em là trân châu thật đó chứ?”
Cô tháo một bên xuống nói: “Mọi người xem này, đây là trân châu giả đó, xỏ tai cũng là giả. Cái này kẹp vào dái tai.”
Cô còn chia sẻ cảm giác lúc dùng nữa: “Cái này lúc mới kẹp thì vẫn được chứ đeo một lúc thì dái tai còn hơi đau nữa, quả nhiên yêu thích cái đẹp không dễ dàng mà, cũng may em chỉ kết hôn có một ngày.”
Hoàng Diệu Thường cà khịa: “Cô còn muốn kết hôn mấy ngày.”
Từ Toa: “Hừ!”
Cô nhanh nhẹn nói: “Nếu như lúc các cô kết hôn muốn đeo thứ đồ làm đẹp này thì đến mượn tôi, tôi cho các cô mượn.”
“Ồ, như vậy cũng được hả?” Mọi người đều sửng sốt mà nhìn Từ Toa.
Từ Toa: “Có gì mà không được? Cái này không đắt.”
Hoàng Diệu Thường: “Ôi, các cô không được mượn, tôi cưới sớm nên cũng không có mượn, các cô đừng mong đẹp hơn tôi!”
“Nhất định ~ cứ mượn cứ mượn!”
“Đúng, chúng tôi cứ mượn!”
Vốn dĩ mọi ngươi vẫn còn ngại ngùng nhưng bị Hoàng Diệu Thường lải nhải làm trò như thế nên trái lại chẳng ai định bụng khách sáo nữa.
Làm Hoàng Diệu Thường tức chết là tốt nhất.
Hoàng Diệu Thường: “… Các cô phiền chán thật đó.”
Cô ta nhìn xung quanh, nói đúng trọng tâm: “Giang Phong thật sự đã bỏ tâm sức ra, nơi này được chuẩn bị rất nhiều đồ. Chẳng qua cô chuẩn bị cũng tốt, chăn của nhà cô nhìn cũng được lắm.”
Tuy rằng ngày thường chăn phải đặt ở trong tủ trên giường lò nhưng ngày kết hôn thì đều đặt đồ ra ngoài hết. Đây cũng là vì để biểu hiện đã chuẩn bị của hồi môn gì, đều là tập tục, tuy chẳng biết điều này có tác dụng gì nhưng Từ Toa vẫn là nhập gia tùy tục.
Cô kiêu ngạo nói: “Có lẽ cả đời này tôi chỉ kết hôn một lần, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng một chút chứ! Nói không chừng, tương lai cái chăn này tôi còn có thể chuyển cho con dâu của tôi nữa đấy.”
Lời này là nói đùa thôi, quả nhiên cũng khiến cho mọi người cười vang một trận.
“Rèm cửa nhà cô cũng không tệ.”
“Cái ly này cũng được.”
Từ Toa hiếu kỳ hỏi: “Hoàng Diệu Thường, có phải cô thấy đồ của tôi món nào cũng tốt phải không?”
“Nhà cô cái gì cũng tốt, nhưng mà cô và Giang Phong thì không có gì đặc biệt.” thật sự thì Hoàng Diệu Thường không chú ý nhưng cô ta cũng vẫn nói:
“Đương nhiên rồi, tuy rằng hai người bình thường thôi nhưng vẫn rất xứng đôi, đều là bộ mặt có thể dọa người.”
Từ Toa đắc ý: “Chúng tôi nam thì đẹp trai, nữ thì đẹp gái, cô ghen tị cũng vô dụng thôi.”
“Hai đứa cũng đừng đấu võ mồm nữa, ngày đại hỉ đừng nói mấy lời đấy.” Trần Quế Hoa ngắt lời hai người, cô ta nhìn quanh một vòng, cảm thấy Từ Toa sắp xếp cho việc kết hôn thật sự chẳng hề kém gì cô ta gả đến huyện cả, cô ta nói:
“Các em chuẩn bị rất đẩy đủ.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi.”
Cô cười hì hì đáp: “Bọn em đã chuẩn bị lâu lắm rồi, chỉ sợ thiếu đồ gì thôi.”
Bọn họ đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bi bô: “Hai cái đầu rìu hai cái đầu rìu, chạy thật nhanh chạy thật nhanh…”
[Nguyên gốc – “脑斧” – phiên âm chữ này là “nǎo fǔ”, gần giống “老虎 - lǎohǔ” nghĩa là con hổ. Bên Trung có một bài hát thiếu nhi tên “两只老虎” là hai con hổ, mà mấy bé nói ngọng thành ra chữ trên.]
Trần Quế Hoa bật cười: “Sao nhà các em lại nghĩ ra chuyện để đám nhỏ ra biểu diễn thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận