Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 717. Ra nước ngoài 9

Chương 717. Ra nước ngoài 9
Chương 717: Ra nước ngoài 9
Mấy người đứng trước một màn hình, trên màn hình chính là quảng cáo về kim cương. Chính vì vậy bọn họ mới thảo luận về vấn đề này, dù sao trong siêu thị thật sự không bán loại đồ quy giá như vậy.
“Hơn nữa, thực ra chất lượng của kim cương không thấp, sở dĩ giá cả đắt, hàng cũng không nhiều, đó là vì mấy quặng kim cương khá to đều nằm trong tay các nhà tư bản lớn. Bọn họ không muốn khai phá, bọn họ kiểm soát việc khai phá, không lưu thông nhiều trên thị trường, thì đồ đắt. Chính là do như vậy.”
Cô thấy những người đàn ông này không quá hiểu, lại nêu ví dụ: “Chúng ta nói đến Hồng Kông đi, các chú đều biết chứ, giá nhà ở bên đó cao đến dọa người. Phải nói bọn họ không có lấy nổi một chút đất để xây nhà. Các chú có tin không? Chắc chắn cũng không tin đâu. Thực ra nơi nào mà không có đất chứ? Cũng có đấy, nhưng những mảnh đất này đều nằm trong tay các nhà tư bản khá lớn, bọn họ kiên quyết không khai phá, nên mọi người không có nhà để ở. Như vậy nhà ở bây giờ có phải như nước lên thì thuyền lên không? Mỗi lần khai phá ra một đất thổ cư, có phải đều có thể lôi ra một cái giá khoa trương nhất không?”
Mọi người hiểu ra.
“Tiểu Từ, cháu biết rất nhiều đấy.”
Từ Toa không hề khiêm tốn một chút nào, vừa cười vừa đáp: “Cái đó là do con người cháu chính là một bác học đa tài!”
Cô rất kiêu ngạo: “Nói thế nào đi chăng nữa, thì chị đây cũng là tốp sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cũng không phải là gối thêu hoa.”
“Phụt!” Mọi người không nhịn được đều bật cười.
Mọi người đều quen thấy người khiêm tốn, ngược lại cảm thấy Từ Toa như vậy rất thú vị.
“Tiểu Từ, sao cháu xách toàn là đồ ăn thôi vậy?”
Chị cả Từ không biết từ khi nào đã đi tới, lặng lẽ bảo: “Cô nói người ta đừng mua, ngược lại tự mình mua không ít, vừa nhìn đã biết là người không thành thật.”
Từ Toa nhìn cặp môi to hồng cánh sen của chị ta, lặng lẽ quay đầu nhìn nơi khác, gai mắt quá đi.
Nhưng ngược lại vẫn nói thẳng: “Tôi cũng không giống các chị, các chị là muốn mang vài thứ về làm quà, vượt nghìn dặm xa xôi có đáng giá không? Mục đích tôi mua những thứ này khác với các chị.”
Mọi người sững sờ, có hơi không hiểu cho lắm. Rồi lại nhìn thấy bộ trưởng Quan, ngược lại lập tức chào hỏi.
Bộ trưởng Quan vừa cười vừa bảo: “Hóa ra vợ chồng các cháu đã bàn bạc qua rồi à.”
Từ Toa: “Bàn bạc gì?”
Đột nhiên, cô nhìn về phía Giang Phong, nở nụ cười: “Anh cũng nghĩ tới.”
Cô ngọt ngào nói: “Thực ra bọn cháu chưa có bàn bạc qua, nhưng, lòng bọn cháu lanh lợi khôn ngoan lại hiểu nhau. Ôi trời, cho nên nói trên đời này không có một đôi nào trời đất tác hợp bằng vợ chồng bọn cháu đâu. Chú xem, cho dù không trao đổi, bọn cháu vẫn có khả năng nghĩ đến giống nhau.”
Chị cả Hồ bĩu môi, cảm thấy thật ê răng. Những người khác lặng lẽ xoa cánh tay, cảm thấy mấy ngày này, da gà da vịt đều có thể rớt mấy tầng. Chỉ không biết, sao cô có thể nói những lời buồn nôn như vậy một cách đúng tình hợp lý như thế, thật sự là chưa từng thấy qua.
“Mọi người mua thế nào rồi? Nếu được rồi thì chúng ta cũng nên đi thôi.”
“Đi sao?”
“Tiểu Uông vẫn chưa qua.”
“Tiểu Uông đi mua chảo rồi, cô ấy không chỉ muốn mua cho mình, mà còn muốn mua cho nhà mẹ đẻ một cái, nhà mẹ chồng một cái.”
“Hở? Chảo này ổn không?”
“Tôi không nấu cơm nên không biết.”
Chị cả Hồ thấy mọi người không hiểu, hơi hất cằm, nói: “Cửa hàng ngoại thương hữu nghị ở thủ đô có bán, không có phiếu hàng ngoại thì không mua được đâu, giá cả còn gấp ba bên này.”
Nói như vậy, đôi mắt của mọi người lập tức sáng ngời, những đồng chí nam tức thì vội vàng cùng nhau đi mua chảo.
“Tiểu Giang, Tiểu Từ, trong tay các cháu còn tiền mặt không? Cho chú mượn một ít, chú dùng hết rồi.”
“Ôi, đồ gian manh nhà ông, tôi cũng muốn mượn nhé.”
Người duy nhất có thể mượn cũng chính là vợ chồng bọn họ, bởi vì vợ chồng bọn họ không mua quá nhiều đồ.”
Giang Phong: “Được.” Anh hỏi: “Chú cần bao nhiêu ạ?”
Mấy người di chuyển một chút, những người này lập tức chạy tới khu đồ dùng nhà bếp.
Bộ trưởng Quan: “Vợ chồng các cháu không mua sao?”
Giang Phong và Từ Toa đồng loạt lắc đầu: “Trong nhà có nhưng không dùng đến, còn nữa… đường xá xa xôi vác cái chảo về, cứ cảm thấy mệt.”
Bọn họ kiên định không muốn mua.
Bộ trưởng Quan: “Vậy chú đi xem thử.”
Dưới việc điên cuồng mua sắm của những người này, ngày hôm sau khi đến sân bay, cảm thấy người nào cũng như đi chạy nạn, tay cầm ít nhất bốn va li.
Vợ chồng Từ Toa chỉ có hai va li như vậy, cảm thấy mình thực sự cực kỳ khoan khoái.
Cô nhỏ giọng thì thầm với Giang Phong: “Chúng ta phải chuyển chuyến ở Hồng Kông sao?”
Giang Phong gật đầu: “Đúng.”
Từ Toa nhìn hành lý của bọn họ, cảm thán từ tận đáy lòng: “Không biết xử lý hành lý thế nào, chứ sợ quá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận