Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 244. Chào hàng

Chương 244. Chào hàng
Chương 244: Chào hàng
Nữu Tể vốn đang mềm nhũn dựa vào người Từ Toa, nghe thấy có tiếng người thì lắc lắc mông nhỏ ra cửa sổ. Bà Từ nhìn đứa bé hoạt bát, cũng nhìn ra cửa sổ nói: “Là bác sĩ Tiểu Giang.”
Từ Sơn đứng dây: “Con đi xem thử.”
Chỉ là anh ta nhanh chóng quay lại, vẻ mặt có vẻ sâu xa, nhưng mà vẫn giả vờ bình tĩnh, anh ta nói: “Bác sĩ Tiểu Giang đến tìm Từ Toa.”
Từ Toa: “Tìm cháu sao?”
Cô mang giày vào đi ra cửa, thấy Giang Phong đứng đợi ở trong sân, Từ Toa chớp mắt hỏi: “Anh tìm tôi sao?”
Giang Phong gật đầu, anh chần chừ một lát hỏi: “Nếu như cô không tìm được xe đạp phù hợp, có thể mua của tôi sao?”
Từ Toa: “...”
Quả nhiên đồng chí học bá này không có tình cảm gì mấy.
Cũng may Từ Toa không phải người có EQ cao.
Từ Toa nhìn Giang Phong từ trên xuống dưới, cũng rất thẳng thắn: “Anh thiếu tiền à?”
Giang Phong gật đầu: “Tôi muốn mua nhân sâm.”
Từ Toa hô lên: “Gì cơ?”
Đôi mắt đen của Giang Phong vô tội nhìn Từ Toa nói: “Nhân sâm...”
Từ Toa hít một hơi thật sâu, vì thế ngọc trai xuất hiện, nhân sâm cũng xuất hiện... cô hỏi: “Ai bán?”
Giang Phong: “Là mấy người Thổ Cẩu Tử, sáng nay họ lên núi đốt vàng mã, tình cờ tìm thấy.”
Giang Phong đơn giản kể lại hai câu, Từ Toa: “... ... ...”
Cho nên Hồ Hạnh Hoa đã thất bại trong việc tìm kiếm cơ duyên rồi ư?
Hì hì.
Từ Toa: “Anh thiếu bao nhiêu? Tôi cho anh vay.”
Giang Phong lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết lúc nào mới trả được, tôi định góp một chút.”
Anh gần như là có vài phần khoe khoang của thiếu niên: “Tôi đặc biệt lên núi, quả nhiên có một con rắn lớn đến tấn công tôi, tôi định bắt rắn bán thịt. Nó cũng khá mập, đoán là cũng được ít tiền.”
Từ Toa: “...”
Đây là lần đầu tiên cô nghe nói có người dùng từ “cũng khá mập” để miêu tả một con rắn.
Cô nuốt nước miếng một cái, nói: “Anh tả một con rắn như một con heo, anh đã cân nhắc đến cảm nhận của con rắn chưa?”
Giang Phong bật cười: “Cô muốn xem không?”
Từ Toa lại hét chói tai: “Không muốn.”
Mẹ nó, ai muốn nhìn rắn chứ?
Thứ đó có thể nhìn sao?
Từ Toa nghĩ đến thứ này bò trên mặt đất đã cảm thấy nổi hết cả da gà. Cái thứ động vật ngọ nguậy như rắn này ăn từ sâu bọ đến rắn lớn, là thứ kinh tởm nhất, không gì sánh bằng.
Từ chối.
Kiên định từ chối.
Không nên nhìn.
Từ Toa trừng mắt nhìn Giang Phong: “Tôi không nên nhìn.”
Giang Phong: “Vậy được thôi.”
Từ Toa xoa xoa cánh tay, quay lại chủ đề chính nói: “Anh thiếu bao nhiêu tiền?”
Giang Phong nhếch miệng nói: “Rất nhiều.”
Từ Toa: “Tôi bỏ tiền anh bỏ sức, thế nào?”
Giang Phong: “???
Từ Toa: “Tôi bỏ tiền mua lại, nhưng mà tôi cũng biết đồ này không phải là thứ người bình thường được cất giữ, hình như còn cần phải bào chế nữa. Tôi bỏ tiền, anh xử lý, sau đó chúng ta mỗi người một nửa, lúc quan trọng thì lấy ra dùng, thế nào?”
Giang Phong nhìn Từ Toa, thấy đôi mắt to trong veo của cô, có vẻ như đang thuyết phục anh.
Anh nghiêm túc: “Cô chịu thiệt thòi như vậy sao?”
Từ Toa: “Chịu thiệt thòi là phúc.”
Giang Phong bật cười nói: “Cô...”
Ngừng một chút nói: “Được, nếu như có thể lấy được, lần sau trời mưa, tôi mang vào thành phố cho cô, cô cất.”
Từ Toa mở to mắt: “Anh tin tưởng tôi như vậy sao?”
Đôi mắt Giang Phong như đang cười: “Cô trả tiền, dù cô có lấy đi cũng là đúng. Hơn nữa tôi biết cô không phải hạng người đó.
Từ Toa ngước mắt nhìn Giang Phong, cạn lời.
Giang Phong đeo một chuỗi hạt lên cổ tay Từ Toa nói: “Cho cô, đây là ngọc trai của Tiểu Lâm Châu kia.”
Từ Toa vừa cúi đầu nhìn đã thấy ngọc trai phát sáng, cô không biết nhìn hàng nhưng vừa nhìn cũng đã rất thích. Nhưng mà cô cũng nói: “Cái này cũng để ở chỗ của anh. Sau khi trời mưa thì anh cầm vào trong thành phố, dù sao tạm thời tôi cũng không đeo được.”
Giang Phong gật đầu nói được, nhưng mà vẫn nói thêm: “Chúng ta cất hết đồ ở trong thành phố, nếu như có một ngày nó biến mất...”
Từ Toa: “Đó là ý trời.”
Giang Phong sửng sốt.
Từ Toa: “Tôi cũng đã nhờ nó mà được lợi rất nhiều, dù có một ngày bị lấy mất tôi cũng không thể nói gì hơn. Tất nhiên là vẫn tiếc và xót, nhưng mà có một số việc vốn đã là ý trời rồi.”
Giang Phong nghĩ nghĩ, cũng thật sự như vậy, anh là một người đã hơn hai mươi tuổi mà xem ra còn không phóng khoáng bằng Từ Toa.
Anh mỉm cười xoa đầu Từ Toa một cái nói: “Nghe lời cô.”
Từ Toa đáp trả anh: “Thói quen này của anh thật sự rất phiền đó. Có phải là lại làm rối tóc mái của tôi rồi không, thật bực bội. Anh mà cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị đòn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận