Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 761. Mở xưởng thực phẩm

Chương 761. Mở xưởng thực phẩm
Chương 761: Mở xưởng thực phẩm
Bây giờ người lợi hại nhất ở Thôn Thượng Tiền Tiến bọn họ chính là Từ Toa của nhà họ Từ, mọi người đều nói cô mở nhà xưởng ở phía nam, nhưng cụ thể thế nào thì mọi người cũng chưa bao giờ từng nhìn thấy, nên hiển nhiên không biết. Nhưng anh em nhà họ Hoàng giàu có, lại là chuyện có thể nhìn ra được.
Lúc mới đầu bọn họ thật sự chịu không ít lời bàn tán, nhưng rất nhanh… người ta đã chứng minh được bản thân. Cho dù là ở thời điểm nào, cứ có tiền đều khiến người ngưỡng mộ.
Cho nên Hoàng Diệu Thường ở trong thôn cũng là sống như cá gặp nước, vô cùng tốt.
Cô ta cười hì hì: “Nói tới tôi cũng phải cảm ơn cô.”
Từ Toa nhướn mày: “Cảm ơn tôi?”
Nói đến chuyện này, Hoàng Diệu Thường nghiêm túc hẳn lên: “Đương nhiên phải cảm ơn cô rồi, nếu không phải cô giúp đỡ, nhà chúng tôi cũng không thể sống tốt được như vậy, anh tôi sống tốt, hiển nhiên tôi cũng sẽ sống tốt theo.”
Từ Toa nở nụ cười: “Vậy cô tính cảm ơn tôi thế nào?”
Hoàng Diệu Thường: “Tôi cho con gái thứ hai nhà tôi làm con dâu nhà cô đi.”
Từ Toa: “…”
Cô cười lạnh một tiếng, đáp: “Đây là báo ân hay là báo thù thế? Ai muốn làm thông gia với loại người như cô?”
“Ôi không phải chứ, cô có ý gì đấy, cô coi thường tôi.”
Từ Toa gật đầu, rất chân thành: “Đúng rồi đấy, coi thường cô.”
Hoàng Diệu Thường: “… Cô là đồ đáng ghét.”
Từ Toa: “Cô là quỷ đáng ghét.”
Không phải chỉ là cãi nhau thôi sao? Ai không biết?
Hai nữ đồng chí hai mươi chín tuổi, cứ cãi nhau một cách ấu trĩ như vậy, ai cũng không nhường ai.
Mẹ của Cổ Đại Mai nghe được tiếng trong phòng, không yên tâm hỏi: “Có cần khuyên một chút không?”
Bà Từ: “Không cần đâu, tụi nó không cãi nhau mới là lạ, cứ mặc tụi nó đi.”
Quả nhiên, chưa được một lúc, Hoàng Diệu Thường lại bắt đầu càm ràm, người này chính là như vậy, nói ra thì cô ta cũng được tính là chưa từng trải qua chuyện hiểm ác gì, cho nên con người khá đơn giản.
“Ôi đúng rồi, tôi nghe nói anh họ cô đã từ chức rồi đúng không?” Hoàng Diệu Thường dè dặt hỏi.
Từ Toa: “Ừm đúng, anh ấy tính tới bên bọn tôi.”
Hoàng Diệu Thường: “Ôi, đi cũng tốt, tôi còn nghĩ, nếu như anh ấy còn không đi, cũng sẽ lo đến chết thôi.”
Từ Toa: “Cô biết sao?”
Hoàng Diệu Thường lập tức hất cằm, đáp: “Tôi cũng có ngu đâu, đương nhiên biết rồi, còn nữa, tôi không biết thì đám người anh tôi cũng sẽ kể cho tôi nghe thôi. Thực ra chính là Tiểu Trần chướng mắt anh ấy, cố tình nghĩ cách ép anh ấy phải đi, sau đó đổi người của mình vào làm. Thật không ngờ, người này nhìn thì mày rậm mắt to, nhưng ngược lại con người lại tiểu nhân bỉ ổi như vậy, cho nên nói lâu ngày mới thấy lòng người, giả bộ được nhất thời, chứ không giả bộ được mãi mãi. Con người này đúng là đồ tiểu nhân vô sỉ.”
“Đại đội trưởng cũng không phải tên ngốc, cứ mặc anh ta làm như vậy sao?”
Hoàng Diệu Thường: “Bây giờ con trai của đại đội trưởng đang là phó trưởng phòng của phòng tiêu thụ kia kìa. Bọn họ cùng nhau ăn tiền lãi.”
Một điểm này Hoàng Diệu Thường hiểu hơn Từ Toa: “Con người đại đội trưởng này, nói là người xấu cũng không đúng, nhưng cô nói ông ta tốt đến đâu thì cũng chẳng phải. Trước đây nhìn thì rất tốt, nhưng còn không phải do không có cơ hội sao? Bây giờ có cơ hội rồi, hiển nhiên phải có chút chuyện đó rồi. Thực ra nói đến cùng vẫn là chướng mắt Từ Lập.”
Từ Toa cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt “Bọn họ như vậy, không sợ Từ Lập lãm rõ mọi chuyện sao?”
Hoàng Diệu Thường: “Sợ cái gì? Bọn họ làm cũng không quá đáng, hơn nữa, làm rõ mọi chuyện rồi, xí nghiệp thôn làm sẽ không thể làm được nữa, vậy còn không phải Từ Lập sẽ là tội nhân sao? Bây giờ bao nhiêu người trong thôn đều đang làm việc ở đó. Mọi người đều dựa vào việc này để kiếm tiền. Nếu như Từ Lập đập đổ bát cơm của mọi người, ai có thể tha cho anh ấy?”
Từ Toa hơi im lặng, cô nói: “Xí nghiệp như vậy không thể làm lâu dài được.”
Hoàng Diệu Thường không biết làm xí nghiệp, nhưng cô ta tin Từ Toa rất hiểu. Cô ta hỏi: “Cô cảm thấy như vậy không tốt sao?”
Từ Toa gật đầu: “Có khả năng bây giờ các cô cảm thấy bọn họ cũng chỉ là chiếm chút lợi ích nhỏ, gạt trừ người không cùng một lòng với mình. Những chuyện này không tính là chuyện lớn gì cả. Nhưng ham muốn của con người lại từng chút một biến lớn, bây giờ như vậy có thể thỏa mãn bọn họ, nhưng sau này cũng chưa chắc đâu, đương nhiên, tôi cũng không đưa ra suy luận có tội gì đó. Nhưng dùng hết một phần hai tiền lương làm phí chiêu đãi, quả thực không phải là tình trạng bình thường cho lắm. Nhưng, cái này cũng không liên quan gì đến chúng ta cả. Dù sao, Từ Lập cũng sẽ đi theo bọn tôi. Chuyện bên này, cũng không liên quan đến chúng tôi.”
“Các cô định mở xưởng thực phẩm phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận