Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 463. Thăng chức

Chương 463. Thăng chức
Chương 463: Thăng chức
Mà hiện tại, Từ Sơn thấy cũng sắp đến giờ rồi, hỏi: “Tối nay cháu muốn ăn gì? Cậu đi nấu.”
Tuy rằng điều kiện trong nhà tốt, nhưng mọi người vẫn quen buổi tối ăn thanh đạm một chút, dù sao một ngày ba bữa đều thịt đều cá, cuộc sống này cũng không sống nổi. Ngược lại buổi tối ăn xong sẽ ngủ, cho nên Từ Sơn cảm thấy cơm tối dễ nấu nhất.
“Cải thảo trộn dấm đi.” Từ Toa nghĩ ngợi, rồi chọn món.
Từ Sơn: “Được, một cải thảo trộn dấm, lại làm thêm… làm thêm măng chua xào đậu phụ khô nhỉ?”
Từ Toa: “Được!”
Từ Sơn: “Vậy được, cậu đi làm đây.”
Nữu Tể: “Con cũng đi.”
Cô bé lạch bạch đi theo ba mình. Khi ba cô bé làm cơm, cô bé có thể thử một ít, ha ha. Cô bé nhỏ cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Đến cuối năm, đại đội khá bận, bản thân Từ Toa cũng khá bận rộn, đợi cô làm xong các việc lung tung, cũng đã đến mấy ngày cuối cùng. Cô nhanh chóng lại tới nhà họ Du một chuyến. Thực ra Từ Toa đi tới nhà họ Du cũng không tính là nhiều, nhưng vẫn luôn duy trì mối quan hệ vô cùng tốt với nhà họ Du.
Đôi bên lễ tết năm mới cũng đều có qua lại, dì Du thật sự rất thích Từ Toa, mà tuy những người khác ở nhà họ Du không quen cô, cũng vẫn ôn hòa.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của phó trấn Du, cuối cùng Từ Toa cũng ở lại nhà họ Du ăn một bữa cơm trưa, nhưng quà tết Từ Toa chuẩn bị cũng rất phong phú, thực ra cô không biết, mỗi lần cô tới tặng quà luôn là lúc nhà bọn họ vui vẻ nhất.
Bởi vì đồ mà mỗi lần Từ Toa tặng đều vô cùng hiếm có.
Chồng của phó trấn Du cũng tò mò, một cô gái nhỏ như Từ Toa lấy đồ ở đâu ra. Tuy công xã bọn họ không nhỏ, nhưng cũng không lớn đến mức không báo cho nhau biết được, hiển nhiên phó trấn Du lại càng có tin tức linh hoạt hơn.
Thực ra bà ấy cũng biết Từ Toa có rất nhiều bao hàng mà bộ đội gửi tới. Những thứ này đều là do chiến hữu của Từ Hồng Vĩ và Từ Tú gửi qua.
Ngược lại chồng của phó trấn Du là ông Chương thì thầm với vợ: “Mình nói xem Từ Hồng Vĩ thật sự không tìm thêm sao?”
Chuyện như vậy, phó trấn Du nào có biết, bà ấy đáp: “Ai biết được, nhưng tình cảm giữa Từ Hồng Vĩ và Từ Tú rất sâu đậm, mình nhìn Từ Tú vẫn luôn không sinh được một đứa con trai, bị bao nhiêu người đàm tiếu, nhưng Từ Hồng Vĩ có coi là chuyện gì đâu.”
Năm đó phó trấn Du và Từ Tú có quan hệ không tồi, người khác không biết, nhưng bà ấy ít nhiều cũng biết.
Ngày tháng chạy nạn đó là thứ người bình thường có thể trải qua được sao? Một đường thiếu ăn thiếu uống, đến vỏ cây cũng phải ăn, thật sự rất có hại cho cơ thể, nghĩ tới cũng đã sớm tổn hại nền móng rồi, cho dù là Từ Tú hay là mẹ của Từ Tú cũng đều như vậy hết.
Bằng không sao nhà bọn họ có thể ít người trưởng thành như vậy, bây giờ người nhà bình thường không đến ba, bốn đứa trẻ là đã kỳ quái rồi.
“Năm đó Từ Tú không thể sinh tiếp, ông ấy cũng chẳng nói gì. Tôi đoán, cho dù ông ấy có muốn tìm tiếp cũng sẽ đợi Từ Toa kết hôn đã? Từ Toa dự định chịu tang Từ Tú ba năm mới kết hôn, nếu như Từ Hồng Vĩ thật sự đợi sau này mới tìm, vậy cũng có thể hiểu được.”
“Khi nào Từ Toa mới kết hôn? Tôi nhớ con bé này đã đính hôn rồi mà nhỉ?”
Hai vợ chồng cùng nói chuyện phiếm về người khác.
Phó trấn Du gật đầu: “Đính hôn rồi, tìm một bác sĩ thôn, tôi cảm thấy chàng trai này không xứng với con bé, nhưng Từ Toa vẫn bằng lòng. Bản thân con bé bằng lòng, một người làm cha như Từ Hồng Vĩ cũng không phản đối, nên hiển nhiên tôi không tiện nói gì. Hơn nữa chúng ta không ở chung, không biết được gốc rễ, có lẽ chàng trai đó thật sự không tồi.”
“Nhà mình không có con trai độc thân, bằng không cũng sẽ giới thiệu con nhà mình cho, tôi thấy cô bé này có tính cách hiên ngang, lanh lợi đấy!”
Phó trấn Du nở nụ cười, nói: “Mình nghĩ cũng hay nhỉ, người ta còn chưa chắc đã đồng ý đâu.”
Chồng của phó trấn Du dựa vào đầu giường bật cười, sau đó lại bảo: “Đúng rồi, có phải Từ Hồng Vĩ lại thăng chức không?”
Phó trấn Du: “Cũng chưa, đầu năm nay ông ấy mới lên làm chính liên, nào có khả năng tiếp tục lên nhanh như vậy. Nhưng ông ấy đại diện cho phó đoàn, tôi đoán, nếu ông ấy không xảy ra sự cố gì, năm sau chắc hẳn có thể tuyên bố chính thức.”
Ông Chương líu lưỡi: “Ông ấy thăng chức cũng nhanh quá.”
Vợ chồng bọn họ đều là người chuyển ngành, hiểu rõ nhất là càng lên cao, thăng chức càng chậm, nhưng Từ Hồng Vĩ này thật sự là một trường hợp đặc biệt, thật không giống với người thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận