Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 673. Triển lãm thương mại 2

Chương 673. Triển lãm thương mại 2
Chương 673: Triển lãm thương mại 2
Không phải mọi người không để tâm, mà là mọi người không nghĩ đến vấn đề này, thời này không có chuyện ra nước ngoài học hỏi, cũng không có thông tin phong phú, tất cả đều đang trong giai đoạn mới cải cách mở cửa, mọi chuyện đều phải tự mình mày mò.
Vợ chồng Từ Toa có rất nhiều kiến thức nên kinh nghiệm nhiều hơn hẳn người khác. Tuy thành phố Giang Hải mất mạng mất điện, nhưng lại có sách vở, báo chí, khi có chuyện, chẳng ai quan tâm đến những thứ này. Mà tình trạng xác sống chỉ có một tháng, vẫn chưa đến lúc tiêu hủy những cái này nên thư viện vẫn ngăn nắp, sạch sẽ. Đây là nơi Giang Phong thích nhất. Từ Toa cũng thường xuyên đến đây đọc sách, rất nhiều thứ phải mở mang kiến thức mới biết được.
Ngay khi hai vợ chồng có được tư cách vào trong trước, họ đã chia việc cho nhau. Giang Phong vẫn chịu trách nhiệm chính cho việc sản xuất ở bên xưởng, còn Từ Toa đưa người đến đây để trang hoàng lần hai, cô đã chọn tấm gỗ màu vàng nhạt để bao bên ngoài. Còn bên trong thì dùng giấy dán tường.
Chỗ Từ Toa bừng bừng khí thế nhưng không phải ai cũng coi trọng họ, đặc biệt là một số xưởng lớn, ỷ giá trị cao lại còn là doanh nghiệp nhà nước, hiển nhiên sẽ khinh thường những doanh nghiệp tư nhân như Từ Toa. Với tốc độ phát triển địa phương, mọi người thật ra sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng nhìn chung trên cả nước, doanh nghiệp tư nhân vẫn không đáng tin. Thông thường doanh nghiệp nhà nước sẽ không quá coi trọng doanh nghiệp tư nhân, huống hồ chi là những nhà máy của doanh nghiệp nhà nước lớn.
Mặc dù chỗ Từ Toa đã nhanh chóng sửa sang lần hai, nhưng rất nhiều người đã lén bàn tán sau lưng, cho rằng đây là lòe thiên hạ. Làm ăn buôn bán chỉ nhìn chất lượng, ai lại xem gian hàng có được trang trí đẹp hay không? Chỉ có những doanh nghiệp tư nhân mới làm mấy trò này, không đến nơi đến chốn. Thậm chí có người còn âm thầm đến ủy ban triển lãm để phàn nàn việc để các doanh nghiệp tư nhân tham dự làm hạ đẳng cấp của bọn họ xuống. Là một doanh nghiệp địa phương và có mối quan hệ tốt với phòng thương mại, lời nói này khó mà không truyền đến tai của Từ Toa.
Có điều Từ không quan tâm đến những lời nói ấy, cô bận tối mày tối mặt, hơi đâu quản bọn họ bép xép cái gì. Mấy lão già khua môi múa mép, cô không hề thấy bọn họ có đẳng cấp gì. Từ Toa không quan tâm đến những người này, cô vẫn cứ bận rộn.
Có một doanh nghiệp tư nhân khác được tham gia triển lãm ngày nào cũng đến hóng chuyện, chủ động làm thân với Từ Toa. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ, bọn họ là hai doanh nghiệp tư nhân duy nhất được tham gia triển lãm, về cơ bản đều bị người ta bài xích như nhau. Ông ta cũng là doanh nghiệp địa phương giống với Từ Toa, lại không có quan hệ cạnh tranh, làm thân chắc chắn sẽ có lợi hơn là làm thù.
Ông chủ của xưởng gia dụng này họ Cổ, người Bắc Kinh, là người ngoại tỉnh đến đây và làm ăn ngay từ làn sóng mở cửa cải cách đầu tiên. Có thể thấy đầu óc ông ta rất nhanh nhẹn, chỉ xem một ngày đã lập tức bắt tay vào trang trí gian hàng của bọn họ. Bọn họ cũng ở vị trí xấu giống Từ Toa, Từ Toa nằm ở góc bên trái hàng cuối cùng thì bọn họ lại ở góc bên phải hàng cuối cùng, có thể nói là hai kẻ đáng thương đồng bệnh tương liên.
Bên Từ Toa vừa trang hoàng, bọn họ đã hiểu ngay được ý định của Từ Toa nên lập tức hành động. Mặc dù vị trí không tốt, nhưng bọn họ có thể khiến người ta nhìn thấy, thỉnh thoảng bị động làm sao có lợi hơn chủ động ra đòn chứ?
Ông chủ Cổ nhìn vài vòng cũng không tự mình đến mà lại bảo vợ mình sang chào hỏi Từ Toa, thật ra vợ ông ta xót tiền, người khác không làm, hà tất gì bọn họ phải làm? Hai vợ chồng thì thầm, ông chủ Cổ nói khẽ: “Trang trí chắc chắn sẽ có ích, em sang bên Thủy Mộc nhìn là biết, anh vừa thấy bọn họ ra tay là biết bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.”
Vợ của ông chủ Cổ tên là Trương Tuyết Lan, Trương Tuyết Lan cũng không phải nội trợ, bọn họ cùng nhau kinh doanh, xưởng là của ông chủ Cổ, còn bà ta quản lý tiền nong. Chính vì quản lý tiền nên mới thấy trang trí thật lãng phí.
“Nhưng người khác không làm, vị trí của chúng ta vốn đã không tốt, màu mè cũng có ai đến đâu. Không sợ phí tiền hả?”
Ông chủ Cổ: “Em ngốc thế, chính vì vị trí không tốt mới phải làm để thu hút người ta đến rồi tính tiếp. Hơn nữa, gì mà phí với không phí tiền, tầm mắt đừng có hạn hẹp, hai vợ chồng đó thông minh như khỉ ấy. Em xem xưởng của họ phát triển nhanh như thế tuyệt đối sẽ không phải là những người không biết tính toán. Anh thấy bọn họ làm rất tốt, anh đã hỏi mấy xưởng lớn rồi, tất cả đều không có cái gỗ mà họ dùng, nếu không anh cũng không bảo em qua đó. Anh là đàn ông, qua đó nói chuyện với cô ấy không hay lắm nên mới bảo em đi. À không, em cứ sang đó xem là biết, hôm qua lúc anh đi xem, bọn họ chưa làm gì nhiều, tuy chưa xong nhưng tuyệt đối sẽ có hiệu quả.”
“Vậy được, đi, chúng ta cùng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận