Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 349. Ba đã về

Chương 349. Ba đã về
Chương 349: Ba đã về
Từ Toa gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu chỉ đạp xe nhanh thôi, chuyện đó, đoán chừng con trai của bác gái Triệu về rồi thì phải.”
Vừa nói ra lời này, Cổ Đại Mai lập tức hưng phấn hẳn lên: “Hở? Cậu ta về rồi sao? Sao cháu biết? Cháu có nhìn thấy không? Ái chà chà, chuyện này cũng thú vị đấy, không biết Hồ Hạnh Hoa sẽ thế nào đây! Mấy ngày nay nhà cô ta đang rất bức thiết xem mắt cho cô ta đấy.”
Ba của Hồ Hạnh Hoa đã sớm quyết định trước năm mới phải gả cô ta ra ngoài, bằng không cũng không thể nói ra giới hạn ba tháng, thế nhưng sự việc thay đổi thất thường!
Ông ta nghĩ như vậy, nhưng lại không ngăn nổi Hồ Hạnh Hoa giở trò, dù sao với bất cứ ai tới xem mắt cũng đều bị cô ta gây sự hết, ngay cả người què ở thôn bên cạnh cũng coi thường Hồ Hạnh Hoa. Tuy rằng nhà bọn họ nghèo, không thể lấy được vợ, nhưng thật sự sợ rước phải yêu tinh về. Lấy về rồi, sợ là nhà cửa không yên.
Bởi vì Hồ Hạnh Hoa gây chuyện, nên bây giờ nhà họ Hồ đã là gia đình sốt dẻo nhất trong thôn. Ngày nào trung tâm bàn luận của mọi người cũng là hôm nay Hồ Hạnh Hoa xem mắt có thành công hay không?
Cổ Đại Mai: “Cũng không biết Hồ Hạnh Hoa biết con trai nhà họ Triệu về có làm ầm lên hay không? Cô ta nhìn trúng tiểu tử đó mà.”
Từ Toa: “Cái này còn cần nói sao, chắc chắn rồi.”
Cổ Đại Mai: “Vậy bây giờ tiểu tử nhà họ Triệu biến thành cái dạng gì rồi? Hình như cũng mấy năm rồi chưa về ấy chứ.”
Mọi người đều thấy trợ cấp làm lính không tồi, nhưng lại chưa từng nghĩ, bọn họ cũng vô cùng vất vả, có người thậm chí mấy năm không có cơ hội về nhà một chuyến, khá khó khăn.
Từ Toa lắc đầu: “Cháu không nhìn thấy, cũng không quá chắc chắn, chẳng qua chỉ lướt qua trên đường đó ở thôn chúng ta thôi, mà chắc cũng không có người khác đâu nhỉ? Thôn chúng ta còn có ai ra ngoài làm lính sao?”
Cổ Đại Mai lắc đầu: “Không có! Không có đâu!”
Từ Toa cho cô ta một ánh mắt “quả nhiên là thế,” nói: “Mợ xem, cháu không đoán sai chứ? Đừng thấy người đó làm lính, nhưng đi đường cũng chậm thật, loạng choạng y như con sên ấy, chậc chậc!”
Từ Toa ưỡn ngực một cách kiêu ngạo: “Cháu vụt qua bên người người anh ta nhanh như chớp, mợ nói xem cháu đạp xe có nhanh không? Cũng không nhanh đâu nhỉ? Cơ mà cháu thật sự thoáng cái đã cách mấy chục mét rồi.”
Khóe miệng của Cổ Đại Mai co rút, nói: “Cái đó… không nhanh.”
Rất khó nghĩ một đằng nói một nẻo. Thôn bọn họ ai mà chẳng biết Từ Toa đạp xe như muốn bay vậy, nhanh vèo vèo.
Từ Toa: “Thật đúng là một con ốc sên già.”
Thực ra cô muốn nói là con rùa, nhưng cứ cảm thấy dùng con rùa để hình dung một người làm lính, hình như rất không lễ phép, cho nên cô trực tiếp dùng ốc sên.
“Mợ, mợ nói xem nếu như Hồ Hạnh Hoa biết con trai nhà họ Triệu về, có cưỡng gian người ta không?”
Cổ Đại Mai: “Mẹ nó! Không không không, không đến mức đấy chứ?”
Từ Toa nghiêm mặt: “Nào có dễ nói như vậy.”
Cổ Đại Mai lập tức hưng phấn hẳn lên: “Cũng đúng nhỉ! Đi đi đi, chúng ta đi xem thử đi! Nói không chừng Hồ Hạnh Hoa đã nghe nói rồi, còn đi tới cổng thôn chặn người ấy chứ, ha ha!”
Từ Toa: “Không gấp vậy chứ? Dù sao người đó đi đường cũng vô cùng chậm, chậc chậc, vừa nhìn đã biết yếu xìu rồi, cháu nói cho mợ biết nhé… mợ, mắt mợ sao thế?”
Cổ Đại Mai: “…” Nháy mắt.
Từ Toa nghi ngờ: “Mắt mợ bị rút gân à?”
Cổ Đại Mai ho khan một tiếng nặng nề, gọi: “Anh, anh rể…”
Từ Toa thuận theo tầm nhìn của Cổ Đại Mai, quay đầu lại với vẻ nghi ngờ, ôi chao! Người làm lính vừa rồi đó! Lại tập trung nhìn một cái, con mẹ nó, nào phải con trai nhà họ Triệu đâu. Đây rõ ràng là ba cô mà!
Từ Toa: “…”
Mà lúc này, Từ Hồng Vĩ đang đứng ở cửa nhà, mắt thấy hai người thì thầm ríu rít, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, tầm nhìn của ông rơi lên mái tóc ngắn của Từ Toa, mái tóc ngắn của cô vì đạp xe đón gió, đã rối như cỏ khô, còn xù lên.
Chà, tiểu tử đạp xe như bay, không phải là tiểu tử gì cả, mà là con gái nhà ông.
Từ Hồng Vĩ còn sững sờ ở nơi đó, thật lâu mới hỏi: “Sao tóc của con… lại như vậy?”
“Liên quan gì đến ba.” Một giây sau, Từ Toa đã oán trách người ta.
Hiện trường lại yên tĩnh.
Không phải Từ Toa thật lòng muốn như vậy, mà là kiếp trước, cô và ba mình không quá thân thiết, sau khi bà ngoại cô chết, cô cũng chết luôn, nhưng vẫn không thấy ông trở về như cũ.
Khó khăn trong suốt một tháng đó, Từ Toa không phải không oán hận.
Cổ Đại Mai vừa thấy thái độ của hai cha con, trong lòng thầm kêu không ổn, tình hình như vậy cũng không phải thứ cô ta có thể dàn xếp được, cô ta nhanh chóng gọi: “Mẹ, mẹ, mẹ xem ai về rồi này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận