Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 88. Thanh niên trí thức 1

Chương 88. Thanh niên trí thức 1
Chương 88: Thanh niên trí thức 1
Sự hiếu kì của Từ Toa dành cho bác sĩ Tiểu Giang lại tăng thêm một bậc nữa, không phải bởi vì lòng hiếu kỳ của cô quá lớn, mà là bởi vì, cô đã từng gặp qua học bá thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, nhưng chưa từng gặp được kiểu học bá đã tốt nghiệp được nhiều năm trước khi việc thi đại học được khôi phục, hơn nữa còn là nhỏ tuổi như thế đã có thể thi được đại học.
Hai người đang mải nói chuyện thì nghe thấy tiếng rầm rầm của xe truyền đến, Từ Toa vội vàng đứng dậy, lập tức nhìn thấy một chiếc xe chở hàng cỡ lớn, trên xe chở theo một đám nam nữ thanh niên có cài theo đóa hồng lớn trước ngực, đi vào trong sân, trong lúc nhất thời khung cảnh trở nên nhộn nhịp hơn.
Theo sau đó chính là các bác đại đội trưởng vội vàng đi ra, đồng thời còn có các thanh niên trí thức.
Mặc dù cô là chủ nhiệm hội phụ nữ, nhưng làm một kẻ ngồi ké xe đi về, Từ Toa một chút cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Thậm chí trong chớp mắt, cô còn có loại ảo giác giống như đang khai giảng, thật đúng là quá náo nhiệt.
Mấy thanh niên trí thức ai nấy sắc mặt đều trông có vẻ không được tốt cho lắm, lộ ra chút xanh xao, nhưng mà cũng chẳng làm lỡ mất sự ríu ra ríu rít của họ. Hiện trường náo nhiệt giống như trại nuôi vịt vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi đại đội trưởng chen qua đám người này ra ngoài, quần áo cũng chẳng còn chỉnh tề nữa, đầu tóc cũng rối bù xù hết cả lên, cả người đều lộ ra vẻ nhếch nhác. Kẻ không biết, lại còn cứ tưởng rằng ông ta vừa xảy ra chuyện lớn gì nữa.
Phía sau ông ta còn có tám người đi theo, ba nữ, năm nam.
Vẻ mặt của đại đội trưởng khá tốt, hiếm khi ăn nói nhỏ nhẹ như vậy.
Ông ta mở cuốn số ghi chép ra, nói: “Tôi điểm danh qua một chút, xác nhận là không có vấn đề gì thì lên xe. Bây giờ bắt đầu, Chu Bảo Ngọc....”
Từ Toa lập tức trở nên hưng phấn, đến rồi đến rồi, người sau này sẽ là đối tượng của nữ chính xuất hiện.
Kiếp trước của Hồ Hạnh Hoa chính là theo Chu Bảo Ngọc này bỏ trốn đấy, sau khi trùng sinh, tuy rằng kiếp này cũng không có phát sinh việc gì, nhưng mà Hồ Hạnh Hoa vẫn hận thấu xương Chu Bảo Ngọc. Chỉ muốn khiến cho anh ta thân bại danh liệt, không được chết yên ổn.
Cô ta bố trí một bố cục liên hoàn, quả thực rất nhanh đã khiến danh tiếng của Chu Bảo Ngọc trở nên tồi tệ hơn.
Sau cùng vu oan cho Chu Bảo Ngọc, hại anh ta phải ngồi tù.
Đoạn sau của câu chuyện, lúc đó đã cải cách giải phóng rất nhiều năm rồi, Hồ Hạnh Hoa xuân phong đắc ý, công thành danh toại, cô ta đã từng ngẫu nhiên nhắc đến Chu Bảo Ngọc này. Chu Bảo Ngọc tan cửa nát nhà, chính bản thân anh ta còn què một chân, phải nhặt ve chai kiếm sống.
Cho dù ở trên đường lớn, cũng bị người người kêu đánh.
Nghèo rớt mùng tơi, chỉ có thể ù ù cạc cạc sống qua ngày.
Đây chính là kết cục của Chu Bảo Ngọc, nhưng mà Chu Bảo Ngọc bây giờ, một thân mặc sơ mi trắng, đầu tóc thì chải chuốt bóng loáng, khi tất cả mọi người đều mang gương mặt tiều tụy hốc hác, anh ta lại trông như vẻ hạc đứng giữa đàn gà vậy. Từ Toa lén nhìn qua bên đó, phát hiện thế mà anh ta rất được sự chú ý của các đồng chí nữ, có nữ đồng chí bạo hơn, ánh mắt như có như không đảo qua anh ta.
Đặc biệt là ba nữ thanh niên trí thức được phân tới đại đội của họ, biểu hiện lại càng thêm rõ ràng hơn mấy phần.
Từ Toa: Câu chuyện này, tôi biết rõ.
Có lúc, biết quá nhiều, cũng rất dễ dàng bị người ta giết người diệt khẩu đấy.
Cô buông tầm mất xuống, lúc này đại đội trưởng đã dẫn theo người đến đây.
“Lên xe đi.”
Vào niên đại này, sự khác biệt giữa các đại đội cũng không phải quá lớn, tuy rằng cũng có kẻ nghèo người giàu, nhưng mà nhìn tổng thể mà nói, cũng không có giống như mấy chục năm sau cách biệt giàu nghèo lớn như vậy. Cho nên các đại đội qua đây cũng đều ngồi xe bò.
Cũng bởi vì như vậy, những thanh niên trí thức này cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn. Càng không cần thiết tranh giành, cơ bản đều là phân tới đâu thì đi đến đó.
Tranh giành gì chứ?
Ai mà biết được, đồ mà bản thân tranh giành đó có phải đồ tốt hay không.
Chẳng qua từ thành phố xuống nông thôn, gia đình có điều kiện không tệ bình thường đều tương đối tâm cao khí ngạo, vừa nhìn thấy xe bò này đã có mấy phần chê bai.
“Xe này có sạch sẽ không vậy?”
Đại đội trưởng cũng chẳng quan tâm đến đám nam nữ thanh niên này nghĩ như thế nào, chính mình dẫn đầu ngồi lên xe, dù sao ông ta cũng không muốn đi bộ trở về. Ông ta nhìn về phía nữ đồng chí vừa nói chuyện, cô ta mặc một chiếc váy hoa nhí màu đỏ, đừng nói là trong ba đồng chí nữ ở đây, mà ở trong nhóm tất cả các đồng chí nữ đến nơi này, đã giống như một ngọn cờ. Trong nhóm nam nữ thanh niên trí thức đến đây, nam nữ xuất sắc nhất đều được phân đến đại đội bọn họ, vốn dĩ đại đội trưởng còn có mấy phần vui vẻ nữa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận