Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 819. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 1

Chương 819. Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 1
Chương 819: Phiên ngoại – Hồ Hạnh Hoa 1
Hồ Hạnh Hoa, cho dù là hơn hai mươi năm trước, hộ khẩu của cô ta vốn đã đổi thành Hồ Tử Lăng. Người bên cạnh cô ta cũng đều gọi cô ta như vậy, nhưng qua vài năm như vậy, ngồi tù rồi ra ngoài, ngược lại Hồ Hạnh Hoa vẫn quen với cái tên của mình trước đây hơn.
Cái tên Hồ Tử Lăng này, lại giống như một cơn gió, rời đi cùng với cô ta.
Kiếp trước, cô ta tên Hồ Hạnh Hoa sống không tốt, kiếp này, cô ta đổi tên thành Hồ Tử Lăng vẫn sống không tốt như cũ. Cho nên, cũng chẳng có liên quan gì đến cái tên hết thì phải?
Vẫn là bản thân cô ta không tốt, bản thân cô ta không tốt cho nên tên gì cũng đều vô dụng.
Bởi vậy sau khi ra ngoài, cô ta vẫn dùng cái tên ban đầu của mình, hình như chỉ có như vậy, cô ta mới kiên định hơn không ít. Hồ Hạnh Hoa ngồi tù mười bảy năm, nhưng bản thân cô ta lại cảm thấy cũng không ngồi phí một chút nào.
Trước đây cô ta sống quá đần độn, chỉ cảm thấy mình sống lại thì chính là nữ chính thiên chi kiều tử, nhưng sau khi thật sự sống lại mới biết, hoàn toàn không phải như vậy, cô ta thực sự là không thay đổi từ trong xương cốt. Cho nên cho dù cho cô ta có sống lại thêm bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Bởi vì cô ta không biết tính toán, cố chấp lại tham lam.
Khoảng thời gian ngồi tù này, cô ta đọc sách, học được nhiều kiến thức hơn, lại càng học được đạo lý làm người. Thời gian này cô ta mới phát hiện ra, sau khi mình sống lại chỉ mải kiếm tiền, bận tính kế người mới thật sự là ngu ngốc. Cô ta nên tìm cơ hội chăm chỉ đi học, hiểu càng nhiều đạo lý hơn mới đúng.
Cũng may, mười bảy năm này không sống phí. Tuy rằng cô ta đã mất đi tự do rất nhiều năm, nhưng cũng thật sự đã gột rửa được nhân cách.
Qua những năm này, cô ta không còn trẻ nữa, nhưng vẫn cảm thấy bây giờ thay đổi bản thân cũng không tính là muộn.
Lúc này Hồ Hạnh Hoa cũng thấy vô cùng may mắn, vì đi đến hiện tại mà cô ta vẫn còn có cơ hội thay đổi. Tuy rằng cô ta không nắm được cơ hội đầu tiên, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn. Hồ Hạnh Hoa không tiếp tục ở lại bản địa, tuy rằng cô ta ngồi tù mười mấy năm, nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không có người nhận ra cô ta.
Trước đây cô ta vẫn luôn cảm thấy mình không có gì không thể, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình không có dũng khí để đối mặt với những người đã từng quen biết. Sau khi ra ngoài, cô ta ở một tuần trong huyện, rồi vác theo ba lô của mình, giẫm lên chuyến xe lửa rời khỏi quê hương.
Mười bảy năm này, trong nhà không có một người nào đi thăm cô ta. Nhà mẹ chồng không, mà nhà mẹ đẻ cũng không. Cô ta cũng không đi tìm bọn họ, ngược lại chị dâu cả ở nhà mẹ đẻ cô ta tới huyện mua thức ăn lại nhận ra cô ta, bình tĩnh mà xét, trước đây bọn họ ở chung cũng không tốt cho lắm.
Nhưng cho dù là như vậy, cô ta vẫn cho mình năm trăm đồng tiền.
Hồ Hạnh Hoa không nói ra được cảm giác gì, trước đây cô ta vẫn luôn coi thường người ta. Nhưng cuối cùng, vẫn là người ta cho mình lộ phí rời đi. Bây giờ là năm chín mươi, thực ra năm trăm đồng cũng không tính là ít, chính vì vậy, Hồ Hạnh Hoa mới càng hổ thẹn hơn.
Thực ra người nào cũng có suy tính nhỏ của mình, cũng không có ai là người hoàn mỹ, mà đều có khuyết điểm. Thế nhưng, người thật sự xấu, thực ra chỉ có một mình cô ta.
Chị dâu cả nghiêm túc nói với cô ta: “Nếu đã ra ngoài rồi, thì hãy sống cho thật tốt, trải qua ngày tháng bình thường, đừng đi trên con đường lệch lạc nữa, cũng đừng khiến người nhà đau lòng vì cô, mấy mặt theo cô và bị người coi thường. Chị nghĩ, mười bảy năm, cũng đủ để cô nhận được bài học rồi, sống cho tốt, chứ đừng học Trần Nhị và Bạch Liên Hoa, không biết hối cải, không tiếp nhận giáo dục, bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Hai người này vào cũng mấy năm là ra, vậy mà dường như hoàn toàn không nhận được bài học gì, cũng không thay đổi, hai vợ chồng vẫn đi trên con đường cũ, đi ra đi vào, khiến người coi thường.
Hồ Hạnh Hoa vì để cảnh tỉnh bản thân, ngấm ngầm tìm đến bọn họ, theo dõi một khoảng thời gian, quả thật, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nghề không đứng đắn như vậy, làm sao mà tốt cho được.
Nhìn thấy mà ghê người, cũng đủ khắc sâu.
Hồ Hạnh Hoa chán ghét bản thân ở kiếp trước, cũng chán ghét bản thân ở kiếp này, nhưng cô ta cũng biết, làm người không cần tự oán tự thán, chỉ cần cô ta thay đổi tốt, và bằng lòng thay đổi tốt, sau này chắc chắn có thể tốt lên, khổ một chút cũng đáng giá.
Trước khi rời khỏi quê nhà, cô ta lén lút về thôn thăm ba mẹ, ba cô ta đã sớm đi rồi, cơ thể mẹ cô ta cũng không tốt cho lắm, đang sống với anh cả. Bây giờ nghĩ lại một chút, tuy rằng khi còn trẻ ba mẹ cô ta trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không bỏ đói cô ta, vẫn cố hết sức đối xử tốt với cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận