Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 529. Cố lên

Chương 529. Cố lên
Chương 529: Cố lên
“Chị ơi!” Người chạy đến là Tiểu Nữu Tể. Năm nay cô bé 9 tuổi rưỡi, mùa thu năm nay đã lên lớp 3. Theo lý mà nói, hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng không biết tại sao cô bé lại chạy về nhà thế này, cô bé vội vàng chạy đến, thở gấp nói: “Chị!”
Từ Toa: “Sao vậy? Sao em lại cúp tiết? Có người bắt nạt em hả?” Xắn tay áo! Nếu có người bắt nạt em ấy, người làm chị như cô phải ra tay giúp đỡ!
Nữu Tể thở mạnh, nhưng khuôn mặt kích động lại đỏ ửng lên, giọng cô bé lanh lảnh, nói to: “Khôi phục Đại Học rồi! Chị, khôi phục Đại Học rồi!!!”
Người ngoài không hiểu, nhưng cả nhà họ đều hiểu chị họ cô bé vì không muốn chăm con, mỗi ngày đều giả vờ học, kết quả ai mà ngờ Đại Học được khôi phục cơ chứ! Cô bé vừa nghe tin đã cắm đầu cắm cổ chạy về như bị chó đuổi. Cô bé rất vui, rất rất vui. Nữu Tể cho rằng chị họ là người may mắn nhất trên đời.
Cô bé mắt sáng ngời, nói: “Chị, chị may mắn quá! Sắp được thi rồi! Thật sự sắp được thi rồi!”
Từ Toa ngớ người rồi mới phản ứng kịp, bây giờ đã là tháng 10 năm 1977 rồi, chẳng phải đã thông báo khôi phục Đại Học rồi sao? Cô cúi đầu, nhìn sách vở của mình, lại nhìn Nữu Tể, lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo, nói: “Nhìn đi, chị lo trước ngừa sau, vô cùng sáng suốt đúng không?”
Nữu Tể gật đầu lia lịa, cô bé ngưỡng mộ nhìn chị họ, nói: “Em biết chị là người lợi hại nhất thế gian mà.”
Từ Toa đắc ý bật cười, cô nói: “Khôi phục Đại Học rồi. Dân trong thôn vui lắm nhỉ?”
Nói đến chuyện này, Nữu Tể gật đầu, cô bé nói: “Điểm thanh niên trí thức khóc như mưa, đáng sợ lắm.”
Dân trong thôn còn đỡ, còn các thanh niên trí thức mới thực sự là xúc động đến sắp phát điên luôn. Đừng thấy Nữu Tể còn nhỏ, nhưng cô bé lại rất lanh lợi, cô bé nói: “Bọn họ muốn về thành phố lâu rồi nhưng không có cơ hội, giờ đúng là cơ hội thay đổi cuộc đời.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, cơ hội cả đời.”
Cô mơ hồ nhớ rằng, lứa sinh viên của kỳ khi Đại Học được khôi phục này gần như đều nắm giữ các chức vụ rất quan trọng, còn có không ít người xuất sắc. Phải nói cơ hội thay đổi vận mệnh gần trong gang tấc, bọn họ không xúc động mới lạ.
Nữu Tể ngẩng đầu nhìn Từ Toa, nghiêm túc hỏi: “Chị có thể đậu đại học đúng không? Chị làm được đúng không?”
Từ Toa vừa định nói chị không thể, nhưng... tâm lý khoe khoang lại nổi lên, đối với em họ, cô là một người không gì là không thể! Cô tỏ ra kiêu ngạo, hất cằm nói: “Chị thông minh nên tất nhiên là sẽ đậu rồi.”
Nữu Tể vui vẻ nói: “Em biết mà, em biết chị lợi hại nhất! Chị cố lên!”
Từ Toa: “Em cứ chờ mà xem! Thật ra hồi trước chị học giỏi lắm!”
Nữu Tể gật đầu thật mạnh. Cô bé ngoan ngoãn nói: “Chị hãy học hành nghiêm túc nhé, em không phiền chị nữa!”
Cô bé chống nạnh, nói: “Em cũng sẽ đứng canh ở cửa để không cho người khác làm phiền chị.”
Từ Toa bối rối: “Ai mà đến làm phiền chị?”
Nữu Tể: “Nhiều lắm, bọn họ không có sách ôn tập, chắc chắn sẽ đến tìm chị. Anh rể là sinh viên cơ mà.”
Trong thôn không có quá nhiều người từng học cấp 3, chỉ khoảng 3, 4 người, nhưng bây giờ vẫn có một người đang học, chắc chắn người ta không thể cho mượn sách được, người ta còn phải dùng. Hai người kia thì đã tốt nghiệp lâu rồi, bọn họ có thể cho mượn. Người cuối cùng chính là sinh viên chính hiệu Giang Phong. Vậy nên những người có thể mượn được chắc chắn cũng chỉ có mấy người đây.
Từ Toa cười, nói: “Bọn họ cũng có thể mua mà.”
Tiểu Nữu Tể rất lanh lợi, cô bé nói: “Nhưng bọn họ có mua được không? Có rất nhiều người muốn thi Đại Học, chắc chắn sẽ rất khó mua được.”
Từ Toa nhìn Nữu Tể, nói: “Em thông minh lắm.”
Nữu Tể cười lí lắc: “Tất nhiên.”
Cô bé nói: “Giáo viên của em vừa nghe nói đến Đại Học được khôi phục đã la lên rồi bỏ chạy, bọn em gọi cô, cô nói phải đến công xã mua sách.”
Từ Toa: “.......”
Thảo nào Nữu Tể lại về, thì ra là do giáo viên chạy mất rồi.
Nhưng Từ Toa nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đầu óc của cô giáo rất nhanh nhẹn, biết được sách vở bây giờ đang khan hiếm. Tin tức này được truyền từ trên xuống, những nơi nhỏ như chỗ bọn họ chắc hẳn là nơi biết tin cuối cùng, đợi đến khi bọn họ phấn khích xong rồi mới đi mua sách thì khó nói được là còn hay hết. Phản ứng đầu tiên của cô giáo là đi mua sách, cô ta quả là một người thông minh.
Từ Toa: “Được rồi, em cũng về mà học đi. Chị sẽ khóa cửa lại, không có ai đến làm phiền chị đâu. Với lại, anh rể đang ở trạm xá, bọn họ chắc chắn sẽ đến đó tìm anh ấy.”
Nữu Tể nghiêng đầu nói: “Có lẽ vậy.”
Cô bé tay nắm chặt thành quyền, khua tay quyết tâm: “Chị họ cố lên.”
Từ Toa bắt chước làm theo rồi cười phá lên: “Cố lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận