Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 120. Cẩn thận hơn

Chương 120. Cẩn thận hơn
Chương 120: Cẩn thận hơn
Cô dựa vào sự tín nhiệm của người nhà mới dám thực hiện mấy việc qua mắt thế này, lần một lần hai, mọi người sẽ không coi là chuyện lớn gì. Dù sao đi chăng nữa thì có xảy ra chút chuyện thì mọi người đều không ngay lập tức nghi ngờ chính người trong nhà. Hơn nữa, đây là nhiều thêm chút đồ. Cho nên cũng càng an toàn hơn một chút.
Thế nhưng Từ Toa cũng hiểu được, thời gian dài luôn xảy ra chuyện kỳ quái, sau cùng mọi người sẽ nghĩ đến là cô làm, vì thế Từ Toa quyết định bản thân càng phải cẩn thận hơn, ít nhất gần đây không thể lấy ra bất kỳ thứ gì kỳ quái nữa.
Điểm mạnh lớn nhất của cô chính là nghĩ thoáng, vừa nãy vẫn còn có chút thấp thỏm không yên, nghĩ rõ ràng rồi thì lập tức buông lỏng.
“Bà ngoại, bà đã ăn thử bánh chưa?”
Bà Từ lắc đầu: “Còn không phải là muốn đợi mọi người cũng ăn hay sao?”
Từ Toa đến bên bàn ăn nhìn, có năm cái bánh… năm cái bánh nang nhỏ bằng bàn tay, năm cái.
Mỗi người một cái, tuyệt đối không có nhiều hơn, hơn nữa một cái này, đến Từ Toa còn ăn không no, càng không nói tới những người khác.
Nhiều người như vậy, cô nói: “Bà ngoại, bà có biết tại sao sáng nay cháu lại nấu hết cả mì với xúc xích không?”
Bà Từ lắc đầu, không phải bởi vì… thèm ăn ư?
Từ Toa kiên định: “Là bởi vì cháu biết, nếu như để bà và mợ nấu cơm, nhất định sẽ không nỡ nấu, cho nên cháu dứt khoát tự nấu, dù sao cũng không để lâu được, thứ này cũng như thế, bà ngoại, chúng ta không cần quá tiết kiệm, nếu không để nó hỏng đi, chúng ta sẽ càng đau lòng hơn.”
Lời nói như vậy, Từ Toa nói qua không chỉ một lần.
Nhưng mà, cái thứ gọi là quan niệm, thật sự rất khó để thay đổi.
Bà Từ nói: “Được được được, bà ngoại biết rồi.”
Bà Từ đương nhiên biết Hổ Nữu Nhi hy vọng bọn họ được ăn no, ăn ngon, Nhưng mà bà Từ lại cảm thấy cuộc sống phải tiết kiệm thì mới có thể lâu dài. Bánh nang quả thật không đủ ăn, nhưng mà không phải vẫn còn có bánh ngô hấp đó hay sao? Loại lương thực dầu mỡ thế này, cũng không thể cứ thế mà ăn xuống bụng được.
Cũng chỉ có Hổ Nữu Nhi nhà bọn họ, một đứa trẻ tốt, tâm địa thiện lương, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người nhà.
Bà Từ nắm chặt lấy tay của Từ Toa, cảm động nói: “Bà ngoại biết cháu là một đứa trẻ tốt.”
Từ Toa: “???”
Mặc dù không biết bà ngoại tưởng tượng đến chuyện gì, chẳng qua Từ Toa nhanh chóng nghĩ đến, cứ theo ý bà đi. Tóm lại bà ngoại cô vui vẻ là được, những thứ khác không quan trọng nữa! Từ Toa cười híp mắt, nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Quả nhiên, một bữa cơm như vậy, lại dẫn dụ được cả nhà họ Từ liên tiếp khen ngợi.
Con người đấy mà, có chất béo hay không, chênh lệch rất nhiều, cho dù là Từ Toa hay là người trong thôn, mọi người gặp mặt nhau mỗi ngày, hoàn toàn không cảm thấy gì, nhưng trên thực tế thì người nhà họ Từ đã mập lên ba, bốn cân so với tháng trước.
Chỉ có điều ba, bốn cân này cũng không tính là rất rõ ràng.
“À đúng rồi, tối hôm qua, không phải trong thôn có động tĩnh gì à? Mọi người thử đoán xem là chuyện gì?” Ăn cơm no xong, mọi người cũng rảnh rỗi ngồi buôn chuyện.
Từ Toa nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đinh đong! Thiếu nữ nhiều chuyện online!
Từ Sơn đáp: “Tối hôm qua ở điểm thanh niên trí thức có đánh nhau.”
Anh ta cười ha ha ha, nói: “Sáng hôm nay đã truyền khắp cả rồi, là mấy thanh niên trí thức cũ tối hôm qua nửa đêm nửa hôm lén lút lục lọi đồ đạc của đám thanh niên trí thức mới đến, trùng hợp bị người ta bắt được. Chẳng phải ầm ĩ lên sao, tối hôm qua đại đội trưởng còn có cả lão Phương cũng phải chạy tới ngay trong đêm. Nghe nói hai nữ thanh niên trí thức còn nắm tóc của nhau mà chửi bới nữa cơ.”
Từ Toa: “Cháu đã nói mà, mấy cái chuyện đánh nhau này, ai mà nắm được tóc thì người đấy giữ được thế chủ động.”
Cô sờ mái tóc ngắn của mình, vui vẻ nói: “Cháu thế này an toàn hơn nhiều.”
Hôm nay vợ của Lâm lão nhị kia cũng chẳng làm gì được cô.
Từ Toa vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thì thế nào, sau đó thì thế nào?”
Từ Sơn cũng nhiều chuyện, anh ta rung đùi đáp: “Sau đó thì mỗi người bị ăn đánh năm mươi gậy thôi. Đại đội trưởng của chúng ta làm việc, mọi người cũng đâu phải là không hiểu. Hơn nữa, thanh niên trí thức mới kia cũng đâu có bắt được tại trận, bắt trộm không có tang chứng vật chứng thì ai tin? Bây giờ thanh niên trí thức cũ với thanh niên trí thức mới nói thẳng ra là không muốn ở chung với nhau. Vốn dĩ đại đội trưởng nói là hôm nay xử lý cho bọn họ. Nhưng mà… buổi sáng lại xảy ra chuyện của tiểu Lâm Châu… cho nên cậu thấy hôm nay không giải quyết được rồi.”
Bà Từ cảm thán: “Đám nhóc này ngàn dặm xa xôi xuống nông thôn, chắc chắn chưa từng nghĩ qua phải trải qua cuộc sống như thế này, ai mà biết được đến năm nào tháng nào mới được quay về cơ chứ. Nếu đã đến rồi, vậy thì phải biểu hiện cho tốt. Cho dù không làm được việc gì, thì cũng đừng có gây chuyện, lưu lại ấn tượng xấu cho đại đội trưởng. Nếu không sau này ấy à, lại có lúc bọn chúng lại phải chịu tội đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận