Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 186. Không hiểu ra sao

Chương 186. Không hiểu ra sao
Chương 186: Không hiểu ra sao
Tuy rằng Giang Phong trông hoàn toàn không giống người có thể làm ra chuyện này. Nhưng mà thay vì bảo Từ Toa tin rằng thật sự ma quỷ đã hiển linh hay là việc ngoài ý muốn thì trái lại Từ Toa càng tin rằng đó là Giang Phong.
Chỉ không biết vì sao anh làm đến mức đó.
Từ Toa cũng không sợ hay có suy nghĩ khác, chỉ thầm nghĩ, nếu như là Giang Phong vậy thì hi vọng anh không có sơ hở nào.
….
Từ Toa muốn tìm Giang Phong trò chuyện đôi câu.
Nhưng mà lại nhanh chóng bỏ qua, ai bảo bây giờ trong thôn “sôi nổi” như là lễ mừng năm mới vậy chứ?
Nếu như cô đi tìm Giang Phong thì nhất định sẽ bị nhìn thấy, dù sao Từ Toa cũng không có chuyện gấp cần gặp Giang Phong nên dứt khoát từ bỏ.
Dẫu sao hôm nay cũng thật sự có quá nhiều chuyện.
Bạch Liên Hoa lao lên núi, túm lấy mái tóc của Hồ Hạnh Hoa. Nhưng mà thím Hồ cũng đi, hai mẹ con hai đánh một, tóm lại là không chịu thiệt, Hồ Hạnh Hoa túm lấy Bạch Liên Hoa tát mấy bạt tai. Mặt Bạch Liên Hoa sưng vù như đầu heo, vốn gương mặt đã không đẹp, bây giờ nhìn càng xấu.
Lúc Phương Vệ Quốc dẫn Từ Lập đuổi đến thì mấy nữ đồng chí này đã đánh nhau loạn xạ cả lên.
Ông ta bắt bớ hết lại, dạy dỗ một trận, lúc này ba anh em nhà họ Trần mới lên núi.
Ban đầu Phương Vệ Quốc còn rất lo lắng, dù sao ba anh em nhà họ Trần cũng đều lên núi hết, thấy gương mặt như đầu heo của Bạch Liên Hoa có khi sẽ muốn đánh Hồ Hạnh Hoa, người đàn ông này còn không xả giận cho vợ mình sao?
Nên Phương Vệ Quốc vẫn quan tâm hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa.
Chỉ là không thể ngờ tới đúng là có đánh người.
Nhưng mà lại đánh Bạch Liên Hoa.
Trần Nhị vừa đến đã vả vợ mình vài bạt tai, thành công khiến cô ta càng giống đầu heo. Phương Vệ Quốc vốn đề phòng anh ta đánh hai mẹ con nhà họ Hồ, làm gì nghĩ đến cảnh bạo lực gia đình tự ra tay với vợ mình gì đó chứ.
Mà anh cả và em ba nhà họ Hồ thì cũng đứng như xem kịch, không hề xen vào.
Phương Vệ Quốc là một người chính trực, không nhìn nổi cảnh này, quát lớn bảo bọn họ xuống núi, có gì thì về nhà nói, đừng làm mất mặt ở ngoài.
Cũng may Phương Vệ Quốc cũng là người có mặt mũi trong thôn, ba anh em nhà họ Trần đều nghe theo. Chỉ là khi bọn họ xuống núi lại bị không ít người nhìn thấy, lại bàn tán xôn xao một trận. Chuyện này thật đúng là khiến Hồ Hạnh Hoa tức chết mà, cô ta có đánh Bạch Liên Hoa, nhưng mà cô ta tin tưởng chắc chắn mặt của Bạch Liên Hoa biến thành đầu heo là vì mấy bạt tai của Trần Nhị chứ không do cô ta.
Mà bây giờ tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ mẹ con hai người, đổ hết mọi chuyện cho hai người họ, Hồ Hạnh Hoa cảm thấy rất oan uổng. Cô ta cảm thấy oan uổng, Trần Nhị cũng cảm thấy oan uổng mà.
Anh ta cảm giác mình ra tay không quá nặng, Bạch Liên Hoa bị đánh ra nông nỗi này còn không phải vì hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa khinh người quá đáng sao?
Còn Bạch Liên Hoa, lúc này bị đánh thành đầu heo đần độn, nhưng mà đầu óc lại thanh tỉnh hơn nhiều.
Cô ta cũng không thể cắn Hồ Hạnh Hoa, nếu như cắn Hồ Hạnh Hoa, chuyện nhà mình chẳng phải sẽ bị lộ, nhất thời ánh mắt nhìn về phía Hồ Hạnh Hoa lại có vẻ sợ hãi và hơi tránh né.
Hay, chuyện này cũng đã khiến mọi người hiểu lầm.
Diễn xuất này của Bạch Liên Hoa thực sự đã khiến Hồ Hạnh Hoa tức chết, sáng nay cô ta lên núi tìm nhân sâm, vốn không biết chuyện ma quỷ gì, bây giờ vẫn còn đang khó hiểu đây. Tại sao Bạch Liên Hoa lại nổi điên, tại sao lại có những người khác đuổi đến, cô ta vẫn thật sự không hiểu ra sao.
Thật sự là không hiểu rõ chuyện này lắm.
Tình huống bên này hỗn loạn như vậy, bên kia Tiểu Trần vừa đạp xe về đến đầu thôn đã bị già trẻ trong thôn vây lại: “Chuyện là thế nào vậy? Tiểu Trần, cậu nói thử xem, đó là mấy cái xe ngựa sao?”
Tiểu Trần gật đầu, lúc anh ta đi đến đó đúng lúc đi ngang qua người của công xã đang chất đồ lên xe nối đuôi nhau rời đi nên anh ta thấy rất rõ.
“Tám người giấy, làm rất tốt, nhìn từ xa cứ như là người thật vậy, cô gái người giấy đó mặc áo đỏ quần xanh, hai má hồng. Còn có một người giấy nữa cầm một cái rổ, bên trong toàn là giấy vàng mã. Xe ngựa cũng rất đẹp, vòng hoa càng giống thật hơn. Tôi còn chưa từng thấy ai cúng đồ cúng xịn như vậy cả. Tôi còn trẻ, không biết xã hội cũ như thế nào. Tôi nghe người già ở thôn nói, lúc trước khi vẫn còn mê tín, bọn họ đến dự đám tang của bà cụ nhà địa chủ giàu nhất thôn cũng không có đồ tốt như vậy. Cũng không biết đồ này từ đâu đến.”
Nguyên văn là mấy thứ này không giống đồ phàm trần.
Nhưng mà anh ta không tiện nói như vậy.
“Mọi người tránh đường một chút, tôi còn phải về ban quản lý đại đội nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận