Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 572. Kinh doanh 5

Chương 572. Kinh doanh 5
Chương 572: Kinh doanh 5
Chỉ ngắn ngủi hai tháng, bên này đã xây xong, toàn bộ nhà xưởng ba nghìn mét vuông đều được vây lại bằng tường cao ba mét rưỡi, trên tường vây còn cắm mảnh thủy tinh vỡ. Đây là do thôn xây, nên bọn họ cũng hy vọng bên này có thêm chút bảo đảm. Bên này có thêm chút đảm bảo, người khác cũng sẽ thấy ở bên bọn họ trị an tốt, có phải lại càng bằng lòng mua đất ở thôn bọn họ hay không?
Bọn họ cũng nhìn thấy tính thực dụng của mua đất.
Mà trong khu nhà xưởng ba nghìn mét vuông, đã xây nhà xưởng hai tầng hình chữ U.
Vừa tiến vào cổng lớn, tầng một ở bên trái và chính giữa đều là phân xưởng, mà bên phải lại chính là nhà ăn. Hai bên trái phải của tầng hai đều là kho hàng, trung tâm thì lại là văn phòng và phòng họp.
Toàn bộ nhà xưởng được xây trông vô cùng khí thế, nhưng, tài sản của đám người Từ Toa cũng đang không ngừng eo hẹp lại, một quá trình này, tuy rằng có một vài thứ nhỏ đều là trộm mang ra từ thành phố Giang Hải ra, nhưng vẫn tốn hết hơn tám nghìn, gần chín nghìn như cũ.
Số tiền còn lại, bọn họ còn phải mua máy khâu, còn phải nhập nguyên liệu, còn phải tuyển công nhân, tính ra chắc chắn không đủ.
Từ Toa nhìn người khác làm ăn, cứ cảm thấy rất đơn giản, nhưng thật sự đến phiên mình mới phát hiện ra cho dù là cô và Giang Phong, cũng có rất nhiều cái không đủ.
Cô nói: “Xong rồi, anh xem một cái máy khâu, cho dù em có thể lấy được giá xuất xưởng giá, thì cũng mất một trăm năm mươi, mà nhà xưởng chúng ta cần ít nhất một trăm máy, chính là mười lăm nhìn, trong tay em chỉ còn lại năm nghìn thôi….”
Phải nói rằng, cũng không phải Từ Toa hoàn toàn không có kế hoạch, mới đầu, cô dự định bắt đầu làm việc từ phân xưởng nhỏ, mua ba mươi cái máy rồi từ từ tăng lên.
Thế này đã là xuất phát dễ dàng hơn các bạn học của cô rồi.
Nhưng chuyện mua đất quá thuận lợi, lại thêm nếu đã xây nhà xưởng, cô cũng muốn làm một phát ăn ngay, cho nên chuyện này dẫn đến việc tiêu dùng quá đà. Mà nhà xưởng của bọn họ làm lớn, hiển nhiên càng phải ăn chắc hơn, nên cô tính nhập một trăm cái máy khâu.
“Anh đi tới xưởng máy khâu bàn chuyện chia tiền ra trả theo kỳ, anh tin chúng ta có đủ vật thế chấp thì bọn họ sẽ bằng lòng thôi.”
Từ Toa: “Chúng ta có vật thế chấp gì đủ hả?”
Giang Phong: “Nhà cửa, nhà xưởng.”
Từ Toa: “Ôi, đúng.”
Quả nhiên, cách đều là do nghĩ ra.
Trong lúc nhất thời, Từ Toa lại tràn đầy ý chí chiến đấu.

Đám người Từ Toa gặp được thời đại thích hợp nhất để lập nghiệp, và địa điểm lập nghiệp tốt nhất. Cả hai cái đều không thể thiếu một cái nào.
Chính bởi vì hai cái này đều tồn tại, cho nên bọn họ mới thuận lợi nhập được hai trăm chiếc máy khâu, đúng vậy, là hai trăm chiếc máy, hơn một trăm máy so với dự định. Tổng cộng tiền máy là ba mươi nghìn tệ, đám người Từ Toa chia thành ba năm trả hết.
Mỗi năm mười nghìn, một quý hai nghìn năm, dựa theo quý trả tiền.
Đương nhiên, cũng không phải người nào cũng may mắn như vậy, ai kêu thân phận phần tử trí thức của Giang Phong và Từ Toa lại rất dễ dùng ở thời đại này cơ chứ. Hơn nữa, trường học của Từ Toa cũng cho bọn họ thư xác nhận, nên điều này dẫn đến bọn họ càng thuận lợi hơn những người lập nghiệp khác rất nhiều.
Từ Toa vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là thời đại lập nghiệp tốt nhất, nhưng thật sự đi rồi mới biết, cho dù là ở thời điểm nào, thật sự lập nghiệp đều rất khó khăn. Cô quá may mắn, vì có nhiều thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy.
Mà Từ Toa thông qua việc trung gian bắc cầu của giáo viên của cô, cũng dùng cách thức như vậy lấy được hàng từ xưởng vải.
Tuy rằng là xí nghiệp tư nhân, nhưng nhà xưởng của đám người Từ Toa vừa mới bắt đầu tuyển dụng, lượng người tới báo danh vẫn nhiều vô số kể. Cho dù là ở thời điểm nào, cương vị công tác đều ít người nhàn rỗi. Hơn nữa, bây giờ thanh niên trí thức cũng bắt đầu về thành phố rồi. Điều này càng dẫn đến việc lượng người tăng nhanh.
Nhà xưởng của Từ Toa tuyển hai trăm hai mươi người, ngoại trừ hai trăm người ở phân xưởng, bảy người ở nhà ăn ra, bọn họ còn tuyển bốn bảo vệ và một ông cụ canh cổng. Ngoài ra, còn thêm nhân viên văn phòng và phụ trách quản lý nhà xưởng.
Cho dù không tính đến khoản nợ bọn họ phải trả, chỉ riêng chi phí bình thường, mỗi tháng đã ở khoảng sáu nghìn rồi. Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói là chuyện khó có thể tưởng tượng được, nhưng đám người Từ Toa vẫn cắn răng kiên trì làm.
Cũng không tính là cắn răng, dù sao, với loại người xuyên không như Từ Toa, về mặt bản chất cũng không coi sáu nghìn là vấn đề to tát gì. Nhưng trong tay cô không có tiền cũng là sự thật, Từ Toa nói: “Giang Phong, anh cảm thấy chúng ta chuyển một lô quần áo ra ngoài bán thế nào?”
Giang Phong bình tĩnh đáp: “Được, áo may ô trong siêu thị ấy.”
Anh vẫn nhớ cái áo đó.
Không biết có phải là ý trời hay không, mà ngay đêm đó trời đổ mưa, vừa vặn Giang Phong và Từ Toa cùng nhau chuyển hàng ra, ngược lại cũng bận đến đầu đổ đầy mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận